Hà Lộ Khiết chăm sóc Hà Bội Sam 1 lúc rồi cũng về nhà, Dương Tử Dương thấy Hà Bội Sam vẫn đang ngồi thất thần trong 1 góc nên lại hỏi thăm
“Lục Tư Phàm chưa đến à?”
Hà Bội Sam vô cảm nói
“Tôi đâu có nói đâu mà anh ấy đến, với lại….
chắc anh ấy cũng không muốn đến”
“Sao như vậy được? Cô đang mang thai mà? Cô cần cho cậu ta biết chứ, nếu như cô ngại thì để tôi nói”
“Không cần đâu, tôi muốn tự mình nói anh ấy”
“Được rồi, giờ tôi có việc, tôi đi trước”
“Cảm ơn anh”
“Chuyện nhỏ mà”
Hà Bội Sam ngồi 1 mình trong căn phòng, đôi mắt đỏ hoe, cô thẩn thờ, nhìn vào bụng mình, cô rơi giọt nước mắt hạnh phúc
“Tại sao con lại xuất hiện trong tình cảnh này chứ?”
..................!
Lục Tư Phàm ở nhà, anh đứng nhìn bức tường treo ảnh chụp của 2 người, trên đó chỉ vỏn vẹn vài tấm ảnh, anh thẩn thờ nói
“Chúng ta chỉ có vỏn vẹn bao nhiêu đây kỉ niệm thôi sao? Nếu như anh đến với em sớm hơn thì liệu chúng ta sẽ kết quả tốt hơn như này chứ? Hà Bội Sam rốt cuộc tình cảm của chúng ta là gì hả? Là mối quan hệ hợp đồng hay là 1 sự bố thí?”
................!
Trong lúc buồn Hà Bội Sam lái xe đến quán mì ngày trước, vừa vào quán thì cô đã nhìn thấy bóng lưng rất quen thuộc, chưa kịp gọi tên anh thì ông chủ quán vui vẻ ra đón
“Sam Sam con đến rồi à? Mau vào đây đi”
Sau đó ông quay qua trách móc Lục Tư Phàm đang ngồi ở đó
“Cái cậu này, sao hồi nãy cậu bảo nó bận nên không đến hả?”
Lục Tư Phàm quay qua nhìn Hà Bội Sam, cả 2 người chạm mặt nha, nhìn vẻ tiều tụy trên khuôn mặt của 2 người, họ biết rõ đối phương cũng chả khá hơn bản thân mình là bao
Ông lão nhìn 2 người, ông liền vui vẻ nắm tay Hà Bội Sam kéo lại
“Đến rồi thì qua đó ngồi đi, tự nhiên đứng nhìn nhau là sao hả? Mau mau ngồi xuống, nay ông lấy cho con 1 tô mì đặt biệt nhiều thịt”
Hà Bội Sam gật đầu lễ phép nói
“Con cảm ơn ông”
Hà Bội Sam ngồi xuống, ngồi đối diện với Lục Tư Phàm, Lục Tư Phàm vẫn không nói lời nào, anh im lặng, nhưng lại cầm lấy đôi đũa và cái muỗng lau sạch, rồi đưa cho cô
Hà Bội Sam nhìn anh một lúc rồi lại mỉm cười nhận lấy, cô dịu dàng nói
“Cảm ơn anh”
Lục Tư Phàm thở dài, anh nói
“Thật sự không ngờ câu nói đầu tiên