Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 112: Huề nha.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Ngày 26 tháng 12 là một ngày kỷ niệm, Lý Lộ Từ biết mình đã trở thành siêu nhân, đồng thời cũng trong ngày này, Lý Lộ Từ đã không có cơ hội để thực hiện ước mơ của mình đó là thắp sáng ngọn đèn trong xã hội đen tối.
Giấc mộng của hắn đã bị sự thật giẫm lên hết sức thê thảm, sự thật chính là đôi dép lê mềm mại của An Nam Tú.
Cơ bản lấy thân thể của hắn, tổn thương này căn bản không là vấn đề, nhưng cơn đau thì thực sự cảm nhận được, đánh vào cặp mông của An Nam Tú, đổi lấy sự trừng phạt này.
Lát sau, An Nam Tú loại bỏ đi sự ràng buộc của Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ miễn miễn cưỡng cưỡng đi lên ghế sô pha, lấy tấm thảm mỏng che người lại, toàn thân không có sức lực, rất lười trở về phòng thay quần áo.
An Nam Tú đi tắm rửa.
Cô tắm được nửa tiếng, sau đó nhanh chóng chạy qua phòng khách, chạy đến phòng mình, đưa ra cuốn sách “Vệ sinh sinh lý”, lật từng trang một, tìm được đáp án rồi.
Cô đã thay quần áo, chạy tới ngồi trên sô pha, giành tấm chăn của Lý Lộ Từ, đắp lên thân mình.
Hai người ngồi trên sô pha im lặng không nói, lỗ mũi của Lý Lộ Từ luôn hít thở, giống như con trâu, An Nam Tú thấy mình làm hơi quá, cúi xuống, tròng mắt đảo loạn.
- Không phải cô đã học qua “Vệ sinh sinh lý” sao?
Lý Lộ Từ lạnh giọng nói.
An Nam Tú nhẹ nhàng gật đầu.
- Bây giờ đã biết hồi nãy đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Rắn độc! Nọc độc!
Mặt của Lý Lộ Từ vẫn nóng, nhưng hắn phải nghiêm túc, thừa dịp đang có cơ hội phải ngăn chặn An Nam Tú.
An Nam Tú lại gật đầu, cái bàn tay nhỏ ôm trước ngực không nói lời nào.
Lý Lộ Từ quay lại nhìn cô, cảm giác được ánh mắt của Lý Lộ Từ, An Nam Tú trộm liếc mắt một cái, lại né tránh, đây là vết bẩn không thể xoá đi trong cuộc sống cực kỳ vinh quang của An Nam Tú , mất mặt chết đi được.
- Về sau còn tiếp tục quấy rối như vậy, hãy cẩn thận chút, sẽ có hình phạt này.
Lý Lộ Từ hù doạ cô, An Nam Tú làm như vậy, tuyệt đối không có bất kỳ ý dâm loạn nào, cô chỉ xuất phát từ sự tò mò và tinh thần nghiên cứu, nhưng nếu Lý Lộ Từ cũng trả thù cô như vậy, thì đúng là biến thái.
An Nam Tú muốn nói hắn không thể trả thù như vậy, nhưng không thể nói cho hắn biết mình không có lông, vốn dĩ đã không có, Lý Bán Trang cũng không có.
- Là anh ức hiếp tôi trước.
An Nam Tú nhịn thật lâu, lại bắt đầu nói lý.
Lý Lộ Từ xấu hổ ho khan hai tiếng, đúng là hắn không có nhiều đạo lý, mấu chốt chính là An Nam Tú làm quá mức đến nỗi phát hoả.
Cơn đau đã qua, căm giận cũng hết, cơn giận của Lý Lộ Từ dần dần biến mất, kỳ thật xem ra, hắn và An Nam Tú giống anh em hơn… Dĩ nhiên, tình huống hôm nay là ngoại lệ.
Hắn và Lý Tử, hắn đối với Lý Tử, tất nhiên không phải tình cảm anh em bình thường, cũng có chút tình thương của cha, Lý Lộ Từ không chỉ là người anh trong mắt của Lý Bán Trang, không khác lắm so với người cha.
Nhưng An Nam Tú thì khác, hắn ở chung với An Nam Tú, giống như tình cảm anh em có cha mẹ chăm sóc.
Anh em như vậy, nếu tuổi không chênh lệch nhiều, trong lúc trưởng thành sẽ có nhiều cuộc tranh cãi kéo dài giữa hai anh em, tranh giành tiền tiêu vặt, giành đồ ăn vặt, giành cái điều khiển từ xa của ti vi, giành thời gian chơi máy vi tính…
Lý Lộ Từ và An Nam Tú là như vậy, tình cảm rất tốt, Lý Lộ Từ rất thích An Nam Tú, An Nam Tú cũng không muốn rời xa Lý Lộ Từ, nhưng giữa hai người không có ngày nào là không tranh cãi.
- Hôm nay tôi chịu thiệt, cô thắng lợi toàn vẹn, cô vừa lòng chưa. Tôi không thể nấu cơm rồi, cô tự đi ăn đi.
Lý Lộ Từ không có cách nào nhúc nhích, hậu quả thuật trói buộc của cô quá lợi hại, bây giờ hắn chỉ có thể nằm trên ghế sô pha.
- A!
An Nam Tú cũng không thể nào ăn no bụng mình được, chỉ uống sữa là không được rồi.
Cô co rút thân mình, ôm ôm cánh tay của Lý Lộ Từ, để cho hắn thấy vẻ mặt đáng thương của mình.
Lý Lộ Từ không để mình bị đẩy vòng vòng, cho dù có tâm, cũng bất lực.
- An Nam Tú, trước đến giờ tôi chăm sóc cho cô, làm phước đi, cô hãy chăm sóc tôi nửa ngày được không? Phục vụ phục vụ tôi.
Kỳ thật Lý Lộ Từ không quá hi vọng, nghỉ ngơi chút chắc không sao.
An Nam Tú thấy mình nên tức giận, cô là Trưởng công chúa của hoàng thất đế quốc An Nam trong Thiên Vân thần cảnh, ngay cả Nữ hoàng cũng không thể tuỳ tiện sai khiến cô, không ngờ Lý Lộ Từ lại dám kêu cô phục vụ, đó là việc làm của Công chúa sao?
Tuy nhiên nghĩ lại gương mặt vặn vẹo thảm thương vừa rồi của Lý Lộ Từ, cùng với tiếng kêu thảm thiết, An Nam Tú ngẫm lại, hay là thôi vậy, chỉ lần này, dù sao về sau sẽ hành hạ hắn gấp đôi.
An Nam Tú đứng lên, chạy đến phòng Lý Lộ Từ, lấy quần áo cho hắn.
Nhìn đôi chân nhỏ bé của cô chạy, hai tay duỗi thẳng đưa quần áo qua, Lý Lộ Từ kiềm nén sự đắc ý, Công chúa điện hạ phục vụ người rồi, nhận quần áo, miễn cưỡng mặc ngay dưới tấm chăn cũng không tệ.
Giở tấm chăn lên, An Nam Tú thấy quần áo của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, giúp hắn kéo ngay ngắn lại.
- Đi làm cơm đi.
Lý Lộ từ cầm cái điều khiển từ xa mở ti vi.
- Tôi chỉ nấu cơm và chiên hai trái trứng.
Các thứ khác cô cũng không ăn.
An Nam Tú nghĩ trứng chiên cơm gọi là cơm chiên hai trái trứng.
- Chỉ cần cô làm, mặc kệ là gì, tôi đều ăn.
Lý Lộ Từ đoán chắc là khó ăn, còn nhớ như in lần trước An Nam Tú ăn món cơm chiên hai trái trứng của cô ấy cảm thấy rất khó chịu, nhưng với sự thông minh của cô, lần thứ hai không tồi, Lý Lộ Từ có niềm tin với cô.
Vì thế An Nam Tú liền đi