Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 113: Khách không mời mà đến.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú đem dầu sơn móng và dầu vẽ móng mà cô đã chuẩn bị đưa cho Lý Lộ Từ, sau đó đi rửa tay chân, ngồi trên ghế sô pha chờ Lý Lộ Từ đến vẽ.
Tuy rằng Lý Lộ Từ toàn thân mệt mỏi đến không còn sức lực, nhưng vẽ và sơn móng cho An Nam Tú cũng không phải chuyện khó.
Bàn tay của An Nam Tú nhỏ nhỏ mềm mại , nhưng ngón tay không ngắn, đầu ngón tay nhọn tròn, đầy đặn, mềm mại mỏng manh.
Màu sắc của móng tay rất khoẻ, giống như có thể nhìn thấy mạch máu ở dưới móng tay, Lý Lộ Từ cảm thấy móng tay như vậy rất rất đẹp rồi, nhưng hắn biết An Nam Tú nhất định phải vẽ cây kem lên đó.
Lý Lộ Từ nắm tay cô, bình thường nắm hơi nhiều, cũng không có gì đặc biệt, khoảng cách gần như vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, Lý Lộ Từ nghiêm túc hẳn lên, tưởng chừng như mình là một thầy nghệ thuật đang sáng tạo ra tác phẩm tuyệt thế, một sai xót nhỏ sẽ làm hư thẩm mỹ.
Chỉ có điều cây kem… Lý Lộ Từ thở dài, không có cảm xúc nào hết, lấy keo sơn lên móng tay cô.
- Làm gì với keo vậy?
An Nam Tú không hiểu.
- Sơn keo, dầu sơn móng tay sẽ bám trên keo, nếu không thích, có thể xé lớp dầu cứng rắn chắc ra, nếu không sơn keo, dầu sơn móng rất khó xoá.
Lý Lộ Từ sơn đều lên đầu ngón tay cô một lần, cô rửa sạch chân rồi mang tất vào, còn chưa cởi ra, Lý Lộ Từ không sơn móng chân cho cô.
- Chuyện này tôi không biết!
Lý Lộ Từ biết, An Nam Tú không biết, cho nên cô rất ngạc nhiên.
Lý Lộ Từ liếc nhìn cô cái, hiếm khi thấy cô thừa nhận có chuyện mà mình không biết.
Sau khi keo khô, Lý Lộ Từ sơn thêm lớp dầu sơn, sau đó bắt đầu vẽ móng, sau cùng là vẽ cây kem.
Đúng là sau khi vẽ ra, Lý Lộ Từ mới cảm kích lựa chọn của An Nam Tú, bởi vì đó là những nét rất tinh tế tỉ mỉ, người con trai như Lý Lộ Từ vẽ cái này đúng là có chút không thích hợp, huống chi ngón tay của An Nam Tú rất nhỏ, vẽ phức tạp hiển nhiên là một kiểu hành hạ, Lý Lộ Từ cũng không phải là hoạ sĩ.
Vẽ cây kem rất đơn giản, cố gắng vẽ hình chữ nhật cân đối, sau đó ở phía dưới vẽ một cái cây nhỏ nhỏ.
Lý Lộ Từ vẽ to to nhỏ nhỏ, các cây kem khác nhau, rất nhanh đã vẽ xong, An Nam Tú nhìn các cây kem trên ngón tay mình, trái xem phải xem, rất vui.
Cô đá chân nhỏ tới trước ngực Lý Lộ Từ, không ngờ đá trúng.
- Mau vẽ, mau vẽ.
- Rất hôi.
Lý Lộ Từ chọc cô, thực tế trên người An Nam Tú không có mùi gì, chân của cô cũng vậy, quần áo của cô, giày và tất đều có chung mùi hương của cơ thể, thật là khó tin.
Tâm trạng của An Nam Tú đang tốt trở lại, liếc qua hắn một cái, trên mặt có vẻ gì đó oán trách, sau đó tiếp tục nhìn cây kem của cô.
Lý Lộ Từ đích thân ra tay, cầm đôi chân nhỏ ấm áp của cô, cởi tất, lộ ra những ngón chân nhỏ trắng.
An Nam Tú cúi xuống nhìn hắn, bèn đỏ mặt, tay nhỏ và chân nhỏ bị Lý Lộ Từ nắm trong tay có cảm giác rất khác biệt, lần đầu bị hắn nắm, buổi tối cô còn mơ thấy giấc mơ kì quái.
Lý Lộ Từ ngưng thở, những đầu ngón chân nhỏ giống như năm hạt trân châu mượt mà, sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, lúc đó những đầu ngón chân của cô căng ra, lúc thì uốn khúc, lúc thì tách ra, vốn không lúc nào bình lặng, nhìn sao cũng thấy rất đẹp, mềm mại nhưng có chút hương vị bí ẩn của da thịt khiến Lý Lộ Từ nắm chân cô, không biết phải vẽ như thế nào.
- Để tôi tự vẽ cho!
An Nam Tú ngượng ngùng, lấy keo tự sơn.
Lý Lộ Từ không phục vụ nữa, đứng bên cạnh nhìn.
An Nam Tú không muốn cho hắn xem, nhưng sao lại chột dạ, chỉ có đôi chân nhỏ mà thôi, bình thường không phải mình cởi chân trần để chạy sao? Nhiều khi mình nằm ngủ mê mê man man trên sô pha, cũng do hắn giúp mình cởi tất.
Lý Lộ Từ luôn xem, có phải rất thích không? Trong lòng An Nam Tú không ngừng suy đoán, sau đó che giấu không để hắn biết.
Lý Lộ Từ càng muốn xem, ngay cả quần áo của hắn An Nam Tú còn dám đốt, sao mình lại phải gấp gáp vậy.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ vẽ một lần, chính mình đã học được rồi, kết quả tay nghề của cô còn hơn xa Lý Lộ Từ, hay hơn vì đầu ngón chân nhỏ hơn đầu ngón tay, bị cô ấy vẽ lên những bức tranh hộp sữa bò lớn lớn nhỏ nhỏ.
Chân trái “Elie”, chân phải “Mông ngưu”, ngay cả chữ cô cũng có thể vẽ lên, Lý Lộ Từ phải mở to con mắt mới có thể thấy rõ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
- Nhìn đẹp không?
An Nam Tú rất đắc ý, nhìn tay, nhìn chân, rất hài lòng.
- Đẹp.
Thật sự rất đẹp, tuy nhiên không phải vì cô vẽ những bức tranh kia, những đầu ngón tay ngón chân đều cực kỳ xinh đẹp, Lý Lộ Từ khen và câu hỏi của cô không cùng một ý.
An Nam Tú lại để chân trần chạy tới chạy lui trong phòng, sau một hồi vui vẻ mới lấy nước rửa sạch rồi lau khô bàn chân, nhưng không mang tất, trực tiếp mang dép lê.
- Tôi giúp anh vẽ cho.
An Nam Tú còn chưa hết thích thú.
- Tôi không vẽ.
Làm gì có con trai vẽ móng tay, Lý Lộ Từ không đồng ý với ý kiến này.
An Nam Tú mặc kệ, bắt lấy tay của Lý Lộ Từ ôm trước ngực, không cho hắn chạy trốn, cảnh cáo hắn:
- Ngoan ngoãn, chỉ vẽ ngón cái thôi, nếu không nghe lời tôi sẽ dùng thuật trói buộc.
Lý Lộ Từ hết cách, chỉ vẽ ngón tay cái thì có thể chấp nhận, phối hợp với cô.
- Đang suy tính vẽ gì?
- Cây kem!
- Không muốn.
- Hộp sữa bò!
- Có thể vẽ cái khác không?
An Nam Tú không quan tâm đến người khác nghĩ gì, chỉ cần cô có hứng thú là được, Lý Lộ Từ không có sức lực như cô, không muốn bị người khác trái nhìn phải xem rồi ngạc nhiên hỏi cái gì vậy, sau đó xấu hổ nói với người ta là cây kem, rồi phải nhìn đối phương tăm tắp cười.
- Loài bò sát to lớn!
- Là cái gì vậy?
- Con sâu rất lớn, một ngụm có thể ăn luôn gốc cây đại thụ.
- Cô vẽ siêu nhân cho tôi đi.
Lý Lộ Từ không mong An Nam Tú sẽ vẽ bức tranh ra hình dạng bình thường, lấy cái máy điện thoại có hình siêu nhân bay lên không trung đưa cho An Nam Tú xem.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ với vẻ xem