Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 120: Khách không mời.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Giầy bông, giầy vải nếu như là mới thì sẽ rất mềm mại, nhưng giầy thể thao thì không giống thế, cần phải có một thời gian ma sát mới có thể khiến vận động viên phát huy trình độ tốt nhất. Càng là những cuộc thi trình độ cao, càng phải chú ý. Nhưng với đại hội thể dục thể thao như của Đại học Quốc gia, đương nhiên không ai chú ý, những người có kinh nghiệm như La Khắc Địch nhìn Lý Lộ Từ, đương nhiên cảm thấy hắn và An Tri Thủy đều rất ngốc.
An Tri Thủy không hiểu điều này, nhưng nghe La Khắc Địch nói vậy, vừa cảm thấy có lý, vừa nghi La Khắc Địch lừa mình. Liệu hắn có tốt bụng đến mức nhắc nhở đối thủ của mình không? An Tri Thủy cảm thấy Lý Lộ Từ có thể làm vậy nhưng La Khắc Địch thì không.
Cô không nghĩ La Khắc Địch chẳng coi Lý Lộ Từ ra gì, trong mắt cô, Lý Lộ Từ rất có thực lực, dù sao Lý Lộ Từ cũng từng đánh bại La Khắc Địch trong môn bóng rổ.
- Là vậy sao?
An Tri Thủy hỏi Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ tức giận nhìn La Khắc Địch. La Khắc Địch đương nhiên không phải tốt bụng mà nhắc nhở hắn, chỉ là không coi Lý Lộ Từ ra gì. Lý Lộ Từ không quan tâm La Khắc Địch nghĩ gì, nhưng La Khắc Địch nói vậy, An Tri Thủy nghĩ cho hắn nói không chừng sẽ bảo hắn đừng đi giày mới. Lý Lộ Từ rất muốn đi đôi giày An Tri Thủy tặng để giành hạng nhất. Như vậy mới có cảm giác công trạng này một nửa của mình một nửa của cô ấy.
Nên đành phải đánh tan sự nghi ngờ của An Tri Thủy.
Một tuyển thủ khác của Học viện quản lý kinh doanh nhìn thấy nét mặt Lý Lộ Từ, cười nói:
- An lớp trưởng, đừng lo, đôi giày mà cậu mua cho Lý Lộ Từ là loại giày tốc độ có hào quang cuồng bạo, hào quang khát máu, hào quang di động, cộng thêm kĩ năng gia tốc, không phải đôi giầy bình thường nào cũng có thể sánh được.
- Đúng vậy, yên tâm đi, đôi giày này không giống các loại giày mới khác, đi thoải mái lắm, mình rất thích, còn hợp hơn cả đôi giày cũ của mình.
Lý Lộ Từ liếc nhìn nhân vật vừa nói giúp mình, tỏ vẻ cảm kích.
An Tri Thủy yên tâm, chỉ không hiểu giày tốc độ là giày gì, đột nhiên nghĩ đến câu chuyện hôm trước giữa Lý Lộ Từ và Tôn Nghiên Thanh, thì thầm nói:
- Đúng rồi, hôm trước cậu với Tôn Ngạn Thanh nói “ti” là có ý gì, hình như rất khó nghe.
Ti, từ này chỉ dùng với trâu với bò là đơn thuần, liên hệ với người đều không phải là từ An Tri Thủy nhận thức, nhưng cô cảm thấy Lý Lộ Từ không thể nói ra những từ dâm loạn như vậy sau lưng cô, cho nên mới chủ động hỏi Lý Lộ Từ.
- Ừ, đây là một từ trong game, thời điểm chiến sĩ đánh quái vật, có một kĩ năng trào phúng, có thể thu hút quái vật công kích, lúc này mục sư phải cung cấp thêm máu, mục sư vì là người chăm sóc nên được gọi là vú nuôi, hành động thêm máu chính là “ti”. Cậu xem, mối quan hệ giữa hai đứa mình lúc nào cũng bị hiểu lầm, mình giống như chiến sĩ, thu hút đủ trò trêu học đả kích, trên thực tế mình toàn chịu đòn vô ích vì bạn mục sư chẳng cam tâm tình nguyện ủng hộ mình chút nào.
Lý Lộ Từ thở dài.
An Tri Thủy nửa hiểu nửa không, có chút đỏ mặt:
- Làm thế nào mới là cam tâm tình nguyện?
- Ví dụ, biến trò đùa của họ thành sự thật, vậy thì không phải mình sẽ ngoan ngoãn chịu mọi sự phê bình sao?
Lý Lộ Từ hì hì cười.
- Vậy cậu tiếp tục chịu đòn vô ích đi.
An Tri Thủy càng đỏ mặt, giờ cô đã hiểu trò đùa của Lý Lộ Từ, tim đập có chút dồn dập. Lý Lộ Từ nói vậy, bản thân liệu có nên nghiêm túc một chút, hoặc nói chuyện tử tế với hắn? Như vậy có lẽ càng không ổn, biết đâu chỉ là trò đùa, bản thân không nên thể hiện quá đứng đắn, sẽ khiến Lý Lộ Từ cảm thấy ngại, dù sao hắn vẫn quen hi ha nói giỡn với bạn bè.
Lý Lộ Từ có chừng có mực, hắn không hi vọng An Tri Thủy sẽ công khai liếc mắt đưa tình, dù có là tình nhân thực sự cũng không thể làm vậy, huống hồ bây giờ? Nhưng hắn rất vui, An Tri Thủy càng lúc càng thích ứng với những trò đùa mập mờ này, phản ứng không còn kịch liệt nữa.
Lý Lộ Từ uống xong nước, liên tục đá chân, làm động tác chuẩn bị, nhân viên công tác bên bộ thể dục bắt đầu lắp đặt bàn đạp.
- Mình đi rút thăm, vị trí của cậu tốt đấy, gần đường trong.
An Tri Thủy khá đắc ý với vận may của mình.
Lý Lộ Từ không quan tâm lắm, hắn quyết định chạy vòng ngoài để An Tri Thủy lái xe không bị vướng.
Loa bắt đầu gọi những người không liên quan rời khỏi đường chạy. Đúng lúc này, một cô bé mặc váy dài màu đỏ đặc biệt bắt mắt, mái tóc dài có chút khoa trương tung tay theo từng cơn gió đông lành lạnh, giống như du khách đang đi dạo, nhưng lại không mấy để tâm đến cảnh vật hai bên đường, thản nhiên như đi vào chỗ không người.
Không ai nghĩ cô bị điếc hay là người nước ngoài nghe không hiểu tiếng Trung, cô vẫn không buồn để tâm đến những lời nhắc nhở lặp đi lặp lại trên loa, mặc kệ sự chú ý của những người xung quanh, mặc kệ những cái ống nhòm đang chĩa thẳng vào mình.
Rất nhiều rất nhiều âm thanh của sự thán phục và kinh ngạc vang lên, bởi vì cô bé thực sự rất đẹp, chẳng khác gì bước ra từ thế giới truyện tranh, khiến những cô gái xinh đẹp trong hiện thực đều ảm đạm thất sắc, rất nhiều người cảm thấy phần đặc sắc nhất của đại hội thể dục thể thao lần này không phải là đội cổ vũ chân dài mà là hình ảnh cô bé bước đi chậm rãi như tản