Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 126: Nhật ký.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú đang mất hứng, vừa mới vui sướng lại thua trận rồi, cơ hội bốn lần vui mừng đều đã dùng hết rồi, bị đuổi ra khỏi phòng vui vẻ rồi.
- Để làm gì.
An Nam Tú vui vẻ cầm điện thoại, liếc mắt một cái nhìn bài thi, kia cũng không phải cuốn Thần thuật pháp thuật hoặc là Thần tịch kinh điển, ngay cả sách "Luận về 10008 viên gạch đen và 887 viên gạch trắng trên phố Tam Thế Bát" không có tiêu chuẩn nhất trong thư viện Hoàng gia cũng không giống vậy.
Cho nên một chút hứng thú cũng không có, không muốn xem.
Còn không bằng hoạt hình “truyện kiếm hiệp Hồng Miêu Lam Thỏ”
.
- Cô cứ thi như vậy sao? Còn nói là mình không sai!
Lý Lộ Từ tức giận, hắn cảm thấy đồng ý với sự việc của người khác, nên làm tốt, tận lực mà làm, nếu không cũng đừng đồng ý, An Nam Tú đã đồng ý thi tốt, nhưng không ngờ lại trả lời như thế, có thể không tức giận sao?
- Tôilàm sai sao?
An Nam Tú cười nhạt:
- Não của giáo sư kia nhất định bị phá hỏng rồi.
- Là đầu óc của cô bị phá hỏng ấy!
Lý Lộ Từ tức giận đến phát run, chưa từng gặp qua có người làm đề như thế, hắn có thể tưởng tượng, giáo sư kia khiến cô ấy tức đến nỗi hư đầu óc rồi.
- Có cái gì đó không đúng sao?
An Nam Tú nhìn thấy Lý Lộ Từ tức giận, tiện tay buông điện thoại, rơi xuống dưới chiếc ghế sô pha, ôm gối cuộn mình trong góc chiếc ghế sô pha.
- Anh dám đánh chỗ đó của tôi, tôi sẽ giẫm lên vật nhỏ của anh!
Lý Lộ Từ nhanh chóng nằm úp sấp xuống mặt đất nhặt di động, thật đau, đồ vật này càng bán càng đắt.
Nhân lúc Lý Lộ Từ đi nhặt điện thoại, An Nam Tú vội vàng cầm bài thi lại, nhìn thoáng qua, vô vùng tức giận:
- Sao những người này lại làm như vậy, rõ ràng là không cho điểm! Mình rõ ràng không sai!
- Phải….Phải. Cô không sai!
Lý Lộ Từ giở bài thi đầu tiên, là môn ngữ văn.
- Đoạn viết chính tả này, sao cô lại trả lời như thế? Cô xem đi!
- Sách ngữ văn lớp 11 quyển hạ, trang 52, đoạn thứ 3!
An Nam Tú hoàn toàn tin tưởng:
- Không tin tôi thì đi xem quyển sách kia, đoạn này trang 52, đoạn thứ 2!
Ngón tay Lý Lộ Từ đều đang run rẩy.
- Viết chính tả….Viết chính tả là để cho cô nhớ rõ đoạn kia.
- Ồ, hóa ra là như vậy.
An Nam Tú gật gật đầu, vô tình khoát tay áo:
- Biết rồi, lần sau sẽ không làm như thế.
Thái độ này là thái độ gì? Lý Lộ Từ kiên quyết không tin cô lần sau sẽ không làm như thế, xem ra đối với Tú Công chúa thì chuyện này chẳng sao, trí nhớ của cô ấy cũng không tồi, nhưng cô ấy ghi nhớ những thứ này trong đầu chính là làm bẩn thân phận Thần thuật sư Đại hiền triết gì gì đó, cô ấy làm sao ghi nhớ?
- Còn có bài văn này, không phải bảo cô vẽ tranh…Cho dù là vẽ tranh đi nữa, cô giải thích cho tôi, con kiến trong bài thi trong bức tranh này sao lại như thế này?
Lý Lộ Từ nhớ rõ bài thi ngữ văn An Nam Tú bỏ ra nhiều thời gian nhất, nào biết đâu cô ấy ngồi trong phòng những một trăm phút, chính là vẽ tranh con kiến.
- Đề văn không phải là: “một ngày bình thường”sao. Một ngày bình thường, chính là nhìn một con kiến.
An Nam Tú khó có thể thấy một chuyện thú vị trong bài thi, không khỏi cười khanh khách.
Lý Lộ Từ cũng lười giải thích đề thi cho cô, viết văn như thế này chính là yêu cầu người viết miêu tả điều có ấn tượng sâu sắc nhất trong một ngày bình thường, hiểu được đời người nên quý từng ngày trôi qua, con kiến này, Trương Bí không biết nói cho Lý Lộ Từ như thế nào, con kiến này trông rất sinh động trong bài thi, dọa giáo sư chết khiếp, vị giáo sư kia vừa hay có chứng sợ hãi, đến bây giờ mỗi ngày đều ghê tởm.
Lý Lộ Từ tức giận nhìn chằm chằm cô, An Nam Tú không mặc nội y, đôi nhũ hoa nẩy lên theo từng nhịp tiếng cười, hình như trưởng thành hơn một chút rồi….Lý Lộ Từ lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ phức tạp kia, nhìn chằm chằm cô nói:
- Cô cố ý, hay là quả thật không biết làm văn?
- Tôi cố ý.
An Nam Tú không hề cảm thấy làm sai.
- Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải một lần viết nhật ký, nhân tiện luyện chữa luôn.
Lý Lộ Từ cảm thấy chữ của cô thật sự rất khó nhìn, phải tập, An Nam Tú học cái này quá nhanh, viết nhật ký, không chừng lúc vào trường cao đẳng, cô có thể viết tốt rồi, chữ của An Nam Tú bây giờ đã có thể đạt trình độ của học sinh năm thứ hai hoặc năm thứ ba rồi.
- Không viết.
An Nam Tú từ chối không do dự.
- Như vậy sang năm cô chưa chắc có thể thi đỗ thủ khoa trường cao đẳng rồi, đã có cả biển người khen hết lời, đến lúc đó không đứng được thứ nhất, những sinh vật bậc thấp trong Phố Cao sẽ chê cười cô.
Tuy là những sinh vật bậc thấp nghĩ mình buồn cười thì thật đáng buồn cười, nhưng nhìn Lý Lộ Từ với ánh mắt mong chờ cô xấu hổ, An Nam Tú tức giận gật gật đầu.
- Viết thì viết, nhưng anh cũng phải viết, nếu không sẽ không công bằng.
- Tôi lại không cần phải thi vào trường cao đẳng.
- Anh không viết tôi sẽ không viết.
- Được, được.
Vì một trăm ngàn, Lý Lộ Từ thỏa hiệp.
- Vậy chúng ta đi mua nhật ký đi, tôi nhìn thấy Lý Bán Trang có nhật ký, nhưng có khóa nhỏ, không biết cô ấy viết cái gì.
An Nam Tú nhìn thấy Lý Lộ Từ đồng ý rồi, rất vui, bởi vì cảm thấy nhật ký là sẽ viết những điều bí mật của cá nhân, đợi Lý Lộ Từ viết xong, cô ấy có thể đi nhìn trộm.
- Tôn trọng người khác. Có hiểu không?
Lý Lộ Từ vuốt cái mũi của cô.
An Nam Tú né tránh, lại nhanh chóng nắm lấy mũi của Lý Lộ Từ:
- Không được giữ bí mật với tôi, nhật ký của anh phải viết hết những suy nghĩ cấp thấp, khó coi, đen tối ở trong đầu ra.
- Vậy cô cho tôi xem nhật ký của cô, để tôi xem suy nghĩ cao cấp, xinh đẹp, trong sáng của cô xem.
Lý Lộ Từ không quan trọng.
- Không muốn, trong nhật ký của tôi chỉ có viết Lý Lộ Từ là một tên ngốc, một tên đáng ghét, là một tên khốn…..Anh xem chúng tức giận mà đánh tôi thì phải làm sao?
An Nam Tú không trả lời, ngồi trên đùi Lý Lộ Từ, lắc lắc cái cổ của hắn:
- Chúng ta không xem bài thi nữa, đi mua nhật ký đi, rồi đi ăn luôn.
- Trước tiên cô viết những điều cô phạm sai ra đã, phê bình từng việc, chờ cô đồng ý sửa sai rồi, chúng ta sẽ đi ăn cái gì ngon ngon, nếu không sẽ ở nhà ăn cơm với trứng.
Lý Lộ Từ làm việc thực sự rất nghiêm túc, nhất là có liên quan đến việc An Nam Tú thi vào trường cao đẳng, cô mà cứ còn như vậy, đừng nói là thi đỗ thủ khoa vào trường cao đẳng, ngay cả trường đại học Quốc gia cũng khó khăn.
- Được rồi, chỉ cho phép nói tôi phải làm như thế nào, không được phê bình, tôi chỉ nghe những lời dễ nghe, không nghe những lời khó nghe.
An Nam Tú tựa vào lồng ngực của Lý Lộ Do, cầm lấy bài thi.
- Lý Lộ