Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 127: Lý Lộ Từ sợ rồi
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ bật QQ lên, cái đầu chó của Tôn Ngạn Thanh giống như cái đầu ngu vậy, cái đầu hoa cúc của Mã Đức Lý cũng giồng như cái đầu ngu vậy, đầu Saber của Tần Nam cũng là cái đầu ngu, đầu người da đen của Liễu Tử Việt cũng giống như cái đầu ngu nốt.
Con dấu của “Cao thủ CF” Tằng Dận thật ra đang phát sáng.
- Đấu một mình.
Lý Lộ Từ nói ra thông tin này.
- Anh không phải là đối thủ của tôi.
Vẻ mặt soi mói của Tằng Dận.
- Thử xem!
Lý Lộ Từ sao phải sợ anh ta.
Hai người chơi trò chơi, Tằng Dận thiết lập phòng.
Đã chết vài lần, Lý Lộ Từ rất sợ hãi, tốc độ của Tằng Dận rất nhanh.
Xong việc rồi, Tằng Dận rất oai, y hơn Lý Lộ Từ hẳn một cái đầu, tuy nhiên, bởi vì đấu một mình, công bằng mà nói, Lý Lộ Từ không do thám, nếu không Tằng Dận cũng khó qua được tuyến giữa.
- Là cô sao?
Lý Lộ Từ hoài nghi.
- Đương nhiên là tôi, cậu không biết cái gì là cao thủ chân chính!
Hóa ra là Kiều Niệm Nô nghiên cứu viên mới đến, ngày ngày đều ngốc nghếch ngồi trong phòng làm việc, không có việc gì, nhìn thấy Tằng Dận chơi trò chơi cũng không quản, Tằng Dận cảm thấy ngày tốt đã đến rồi, kết quả là Kiều Niệm Nô cũng muốn chơi CF, lôi kéo bảo Tằng Dận dạy cách chơi.
Chỉ qua vài lần, Tằng Dận đã không phải là đối thủ rồi, trình độ của Kiều Niệm Nô là cao thủ bậc nhất mà Tằng Dận biết, Tằng Dận biết được cao thủ lợi hại nhất chính là Lý Lộ Từ, nhưng Kiều Niệm Nô lại bỏ Lý Lộ Từ ra bên ngoài, sự chính xác ấy, sự hiểu biết ấy, khiến cho Kiều Niệm Nô nhanh chóng trở thành người bị đẩy ra khỏi phòng nhiều nhất, đều cảm thấy cô rất dối trá.
Tằng Dận hỏi hắn có muốn chơi với Kiều Niệm Nô không, Lý Lộ Từ quả quyết từ chối.
Tằng Dận nói những chuyện nhàm chán gần đây, bởi vì Mã Đức Lý bọn họ mỗi ngày đều treo đèn học bài, đến lúc nước đến chân mới nhảy.
Lý Lộ Từ cũng nhớ ra bài kiểm tra, hắn đăng ký xem tài liệu giảng dạy kế toán viên cao cấp , đều quên mất bây giờ đã đến thời gian kiểm tra cuối kỳ rồi, bài kiểm tra chuyên ngành cuối kỳ cũng không phải là đùa, khó khăn cũng không ít, cũng không khác với nước đến chân mới nhảy là mấy, muốn có thành tích học tập tốt là một điều không thể, Lý Lộ Từ nhớ ra việc hắn và An Tri Thủy đã cá cược với nhau.
An Tri Thủy học rất tốt, vô cùng chăm chỉ, rất cố gắng, nếu Lý Lộ Từ không ăn quả Trường Sinh, muốn vượt qua An Tri Thủy đứng thứ đương nhiên bây giờ đã khác, tuy nhiên hắn cũng sẽ không phớt lờ, thua bởi chính cô gái mà hắn thích, đả kích thật là không nhỏ.
Lý Lộ Từ vội vàng thoát ra, nói là phải đi ôn bài rồi, bị Tằng Dận xem thường một trận, ngay cả thời gian thi cũng quên, bây giờ nước đến chân mới nhảy còn không bằng đi nhờ cậy Mã Đức Lý bọn họ.
Bọn họ sao chép? Mấy anh em này không thể chê được, sẽ hết lòng giúp nhau sao chép, thêm một chiến hữu đương nhiên mọi người sẽ nhiệt liệt hoan nghênh Lý Lộ Từ, nhưng sao chép thì bọn họ đứng thứ nhất, không bằng Lý Lộ Từ bây giờ đi ngủ càng hiện thực hơn.
Lý Lộ Từ đi rửa chân rồi lên giường nằm đọc sách, một lúc sau An Nam Tú chạy tới, nghiêng người lách qua cánh cửa, lấy nhật ký của cô cho Lý Lộ Từ xem.
- Tôi viết nhật ký, anh đã viết chưa?
- Vẫn chưa viết.
Nhật ký của Lý Lộ Từ vốn dĩ đặt bên cạnh giường.
- Viết nhanh lên!
An Nam Tú mất hứng, cô viết nhật ký rồi, không ngờ Lý Lộ Từ lại không viết.
- Được, được, bây giờ tôi viết ngay, viết rằng hôm nay An Nam Tú làm nũng, không đánh mông cô ấy, cảm thấy thật tiếc.
Lý Lộ Từ giữ lời hứa, cùng nhau viết nhật ký.
- Không được viết như thế!
An Nam Tú không thích:
- Tôi có làm nũng đâu, chỉ có làm sinh vật bậc thấp mới cảm thấy bản thân mạnh mẽ, lúc sinh vật mạnh mẽ phải năn nỉ đưa ra thỏa hiệp, khả năng thỏa hiệp sẽ là hành động làm nũng này….Tôi làm nũng với anh sao? Anh đánh bại tôi trước đi!
- Như vậy, hóa ra lắc lắc cổ không tính là làm nũng, hóa ra nhất định nắm tay mới khẳng định không tính là làm nũng, hóa ra ôm trong phòng không tính là làm nũng, ngay cả ngủ cũng không tính là làm nũng…
Lý Lộ Từ mỉm cười.
- Thế nào mới được tính là đánh bại cô đây?
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú ửng hồng, những sự việc này đều do bản thân làm sao? Vội vàng lớn tiếng nói:
- Tôi nào đã làm qua, nhất định lúc nằm mơ anh cho rằng tôi sẽ làm nũng với anh!
- Tôi sẽ đánh bại cô.
Lý Lộ Từ nhảy từ trên giường xuống, bổ nhào tới cù léc An Nam Tú.
An Nam Tú có ý muốn chạy trốn, nhưng bởi vì vừa nãy trách mắng Lý Lộ Từ mà chạy vào phòng, bị Lý Lộ Từ đóng cửa lại, sau đó hoàn toàn thất bại bị Lý Lộ Từ bắt được rồi, cù léc.
An Nam Tú cười khanh khách, ngã trên giường.
Hai tay Lý Lộ Từ đè lên đệm giường, khống chế được An Nam Tú, An Nam Tú không ngừng đấm vào miệng Lý Lộ Từ, chân đạp loạn xạ.
Chân của Lý Lộ Từ bị cô đạp cho một phát, ngay cả cậu nhỏ cũng bị thương, Lý Lộ Từ bị đau, ngay lập tức nằm úp sấp xuống, nằm ngay trên người An Nam Tú.
An Nam Tú bất động, co người lại, khổ sở đáng thương, điệu bộ oan ức, lại bị Lý Lộ Từ bắt nạt.
- Bây giờ đã bại chưa?
Lý Lộ Từ đang đè nặng nên cô không thể cử động được, cười hì hì nhìn cô.
An Nam Tú cũng không cười, nhẹ nhàng mở ra, bộ dạng oan ức ban đầu chuyển sang mặt lạnh, nói:
- Bắt nạt tôi vui lắm sao?
- Bình thường, tóm lại so với bị cô bắt nạt thì rất vui.
Ngón tay Lý Lộ Từ đưa tay vén những sợi tóc trên mặt cô, kỳ thực hắn thích cảm giác có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt cô, thật đẹp, khoảng cách càng gần, càng đẹp càng khiến người ta nghẹt thở.
- Biết vì sao tôi có thể chịu được bị anh bắt nạt không?
An Nam Tú vẫn nghiêm mặt, ôm cổ Lý Lộ Từ, dùng sức.
Hơi thở của hai người gặp nhau, Lý Lộ Từ có thể nhìn rõ thấy, cô cẩn thận, con mắt đen bóng, hai con ngươi chớp chớp đen như hạt trân châu, còn có cái mũi nhẵn nhụi, mềm