Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 194: Dám đùa lưu manh
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Mặc dù đây chỉ là lần thứ ba được ôm, nhưng An Tri Thủy vẫn cảm thấy có vẻ rất bình thường. Cô sợ hãi khi tự nhiên mình coi cái ôm của Lý Lộ Từ là rất bình thường, cho dù chỉ coi là bạn bè, cũng không có ai thường xuyên ôm nhau như vậy.
Nhưng hiện tại trong đầu cô nghĩ nhiều hơn về những lời Lý Lộ Từ nói. Người bạn như vậy thật là tốt.
Bạn bè cả đời, bạn bè tốt nhất.
An Tri Thủy ngẩng đầu lên. Những lời hắn nói là chân thành, An Tri Thủy tin điều đó. Lý Lộ Từ thường hay nói năng linh tinh, nhưng hắn nói rất chân thành, đó là sự chân thành, không phải lừa đảo, cô biết điều đó.
Cô nhìn hắn một cái, mặt hơi đỏ lên, lại cúi đầu xuống, ngón tay nắm chặt áo bên hông hắn ta, dần dần lỏng tay ra, bàn tay và ngón tay đều như dán chặt vào thắt lưng hắn.
- Xem ra mình còn phải cố gắng nhiều.
Lý Lộ Từ thực ra đã thoả mãn rồi. Hắn ôm một cô gái, nói nhẹ nhàng một chút. Lý Lộ Từ nếu có người trong mộng, thì nên là người giống như An Tri Thủy. Có bao nhiêu người có thể ở cùng người tình trong mộng?
- Có cần mình cho cậu một lời khuyên?
Sự căng thẳng của An Tri Thủy dần dần dịu đi. Cô không muốn thừa nhận thực ra cô rất thích dựa vào lòng hắn, nói chuyện với hắn như vậy, nhưng tâm trạng bây giờ của cô không nói dối. Rất nhiều lời không thể nói ra lúc bình thường, lúc này có thể rất thoải mái nói ra với hắn, bởi vì dựa vào hắn như vậy, hắn cũng không nhìn thấy mặt cô, không nhìn thấy ánh mắt cô, càng không nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ ửng lên của cô, cô cũng đã rất xấu hổ rồi, cũng có thể cúi đầu áp vào ngực hắn, khiến hắn hoàn toàn không nhìn thấy được cô.
- Cầu còn không được.
Lý Lộ Từ nói vui vẻ.
- Ừ… Lần sau khi ở cùng với mình, trên người đừng có mà xuất hiện mùi hương của người con gái khác…
Mũi An Tri Thủy hừ hừ hai tiếng, có vẻ như rất dị ứng:
- Đương nhiên cậu không cần phải nghĩ lung tung, cảm thấy mình phản đối cậu và những cô gái khác qua lại với nhau… Chỉ là… Chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
- Mình đang viêm mũi, dị ứng với mùi nước hoa.
An Tri Thủy cũng không nghĩ đến lý do người khác có thể làm mình đỏ mặt mà lại danh chính ngôn thuận.
- Nhưng trên người cậu cũng rất thơm mà?
Lý Lộ Từ hỏi với vẻ kì lạ, nhưng trong lòng lại mềm nhũn ra, đầu cúi xuống nhìn cô. Bộ dạng mặt mũi nóng bừng của An Tri Thủy luôn khiến hắn tim đập loạn nhịp, chỉ cần nhìn thấy cô là hắn đã mãn nguyện rồi.
- Mình lại không dùng nước hoa…Ngốc nghếch, ai sẽ dị ứng với mùi thơm trên người mình cơ chứ?
An Tri Thủy cúi đầu, giơ tay vuốt lên mặt Lý Lộ Từ, nắm lấy mũi hắn, không ngờ hắn lại dám nói những lời có cánh, rằng trên người cô có mùi thơm như vậy… Đương nhiên càng không thể nói trên người cô bốc mùi, vậy hắn lại càng xong đời rồi.
- Hóa ra đây chính là mùi thơm trên cơ thể.
Lý Lộ Từ dường như lần đầu tiên ngửi thấy mùi thơm trên người một cô gái, cúi đầu ngửi mùi thơm tỏa ra từ cổ An Tri Thủy, một mùi thơm thanh nhã nhẹ nhàng bị sức nóng của cơ thể làm cho nồng lên, bay qua làm nức mũi Lý Lộ Từ.
Cổ An Tri Thủy bị hắn chạm nhẹ một cái, thất kinh vội vàng lùi ra khỏi hắn, hai má ửng đỏ, dùng sức đấm nhẹ vào ngực Lý Lộ Từ:
- Lý Lộ Từ, cậu là đồ lưu manh.
Lý Lộ Từ để mặc cho cô đấm, cuối cùng có thể nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt xấu hổ của cô. Chính hắn cũng ngây ra nhìn.
Vào lúc đó cửa phòng thay đồ bị một sức mạnh mở toang ra, va chạm mạnh phát ra một tiếng “rầm”.
- Ai dám đùa giỡn lưu manh?
An Đông Dương đã kéo ống tay áo lên, nổi giận đùng đùng chạy vào.
Ông lẳng lặng chạy tới, trên đường đi ông nhìn chằm chằm Đường Tô không cho cô gọi điện thoại. Đến ngoài cửa ông bảo Lý Tú Lệ mở cửa, biết con gái và Lý Lộ Từ ở trong phòng thay đồ cho đến tận bây giờ vẫn chưa ra ngoài, ông có thể không sốt ruột sao? Một lát ông đã lên đến trên lầu.
Nghe thấy tiếng kêu của con gái, ông cũng không cố phân biệt tiếng kêu của con gái lúc thẹn thùng và tiếng kêu phẫn nộ kinh hãi của con gái thực sự đang bị đùa giỡn lưu manh, một chân đá mở tung cánh cửa, chuẩn bị đụng thủ với Lý Lộ Từ.
Cửa bị mở ra, An Tri Thủy hoang mang dừng tay. Cô sợ nhất là bị người khác nhìn thấy mình và Lý Lộ Từ đang chơi đùa, luôn sợ người khác sẽ hiểu nhầm mối qua hệ giữa mình và Lý Lộ Từ. Sau đó cô không còn lòng dạ nào để lo lắng nữa.
An Đông Dương vừa xông tới liền nhìn thấy bộ dạng vui tươi rạo rực của Lý Lộ Từ, thở không ra hơi, cũng không quan tâm mình sớm đã không còn là nam tử hán thân thể cường tráng nữa, bên người lại không có vệ sĩ đỡ đạn, một quyền liền đánh vào ngực Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ nhìn thấy An Đông Dương xông tới, liền biết ông ta nhất định là đã hiểu nhầm rồi. Không đợi hắn giải thích, An Đông Dương đã hùng hổ xông tới. Mặc dù Lý Lộ Từ không có cảm tình với kiểu bảo vệ có phần quá đáng của ông bố này, nhưng hắn cũng không thể động thủ với An Đông Dương. Hắn chưa từng gặp cha hắn, nhưng cũng biết tiền bối và hậu bối đụng thủ sẽ để lại ấn tượng vô cùng xấu cho người khác, cho nên hắn cũng không dự định trả đòn, thậm chí đứng yên bất động.
Quyền này của An Đông Dương không đủ sức mạnh. Dù cho ông ta có sống an nhàn đến mức nào đi chăng nữa, cũng là một người đàn ông cao to cùng cấp bậc với Lý Lộ Từ. Lực này vô cùng mạnh mẽ.
Nắm đấm đến ngực Lý Lộ Từ, An Đông Dương liền cảm thấy làn da rắn chắc đó, sau đó cảm giác cứng như thép, lực đàn hồi ngược trở lại, khiến ông giống như đánh vào tường vậy.
- Cha, cha làm gì vậy?
An Tri Thủy hoảng sợ, nhìn thấy cha lùi lại vài bước, vội vàng che trước người Lý Lộ Từ.
- Con đang làm gì vậy? Để cha đánh chết tên lưu manh này!
An Đông Dương giận dữ, đứng ở đó thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Tuy nhiên cánh tay ông đau nhức, khiến ông không có cách nào công kích ngay được, chỉ có thể tạm thời chậm lại.
- Không có, chúng con có đùa giỡn gì đâu.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tri Thủy đỏ ửng lên, ngại ngùng giải thích, quay đầu lại lo lắng nhìn Lý Lộ Từ, bàn tay vỗ vào chỗ vừa bị cha đánh cho một cái,