Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 195: Bàn ăn
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Quan hệ của hai người rút cuộc là thế nào, nhiều khi sẽ do người khác nói, nhiều khi là do hai người đó tự nói.
Một người nói thì không tính.
Cho nên bất kể trong lòng Lý Lộ Từ cảm thấy thế nào, đối xử với An Tri Thủy như thế nào, quan tâm đến tình cảm này như thế nào, chỉ cần An Tri Thủy cảm thấy hai người vẫn chỉ là bạn, vậy hai người chính là quan hệ bạn bè.
Cứ như vậy đã là rất tốt rồi, nhưng Lý Lộ Từ cũng phải chuẩn bị dùng một loại quan hệ khác để ứng phó với cha của An Tri Thủy. Có điều người khác sẽ không cho rằng quan hệ giữa hắn và An Tri Thủy chỉ đơn thuần là bạn bè. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ là một loại quan hệ khác ngoài quan hệ bạn bè.
Điều khiến Lý Lộ Từ đau đầu chính là quan hệ giữa hắn và An Tri Thủy ngày càng tốt lên, nhưng đồng thời quan hệ giữa hắn với cha An Tri Thủy lại trở nên vô cùng gay go…Giống như Tạ Linh Thư, mặc dù An Tri Thủy chưa từng cùng Lý Lộ Từ nhắc đến Tạ Linh Thư sau này như thế nào, nhưng có thể tưởng tượng thân phận như Tạ Linh Thư, người phụ nữ có tính cách như vậy sau khi bị An Nam Tú tạt cua, sò và vô số bùn đất hỗn tạp lên trên đầu, tuyệt đối sẽ không có chút thiện cảm nào với Lý Lộ Từ- người sống cùng với An Nam Tú.
An Đông Dương càng không cần phải nói… Người bình thường nghe thấy cái gì “đùa giỡn lưu manh”, phần lớn sẽ chỉ tưởng rằng người con trai và người con gái đùa giỡn gì đó ám muội, cho dù phản đối, cũng chỉ xông tới mặt nhăn mày nhíu làm người ta chú ý mà thôi.
An Đông Dương không thèm phân trần đã động thủ, nếu không phải mới chỉ gặp lần thứ hai, Lý Lộ Từ thậm chí sẽ nghi ngờ ông ta có chủ ý, chờ đợi cơ hội này đã lâu.
Tuy nhiên có vẻ như với thân phận, địa vị, tiền tài quyền thế của An Đông Dương, muốn đối phó với Lý Lộ Từ căn bản không cần phải như vậy. Lý Lộ Từ hiểu rằng An Đông Dương vì yêu quý con gái quá nên sốt ruột như vậy thôi.
Hắn vẫn còn chút tâm tính để lý giải An Đông Dương. Hắn cũng có một cô em gái bảo bối, không nỡ để em gái gả cho người khác, nhìn thấy em gái thân thiết hơn với người con trai khác, nhất định sẽ có cảm giác rất khó chịu.
Lý Lộ Từ thực không muốn ở lại ăn cơm. Hắn có cơ hội ăn cơm với An Tri Thủy… với An Đông Dương- một đại phú hào bậc nhất trong cả nước, còn có chủ tịch công ty Tân Tiến mới thành lập ăn cơm cùng thiên kim đại tiểu thư, cơ hội như vậy rất nhiều người phải tranh nhau vỡ đầu mới có được.
Nhưng với Lý Lộ Từ đây hoàn toàn là một sự dày vò. Dì Đường còn đỡ, chỉ là cô nhìn hắn và An Tri Thủy với ánh mắt có chút mờ ám, khiến Lý Lộ Từ luôn cảm thấy hắn giống như bị dì Đường nhìn xuyên qua vậy. Còn có An Đông Dương ngồi ở đó, giống như một nhà máy năng lượng nguyên tử, bình thường cứ đều đều lặng lẽ vận hành, nhưng cực kỳ khủng bố. Không ai dám ngồi trước mặt nhà máy năng lượng nguyên tử. Lý Lộ Từ cũng không muốn đối mặt với An Đông Dương.
Không muốn đối diện với chuyện này, lại phải đối diện với một chuyện khác. An Tri Thủy giảng bài cho Lý Lộ Từ xong, nhà bếp cũng mang đồ ăn ra.
Đều là những đồ ăn hàng ngày trong gia đình, nhưng nguyên liệu thì không tầm thường. Lý Lộ Từ nghe An Tri Thủy nói qua, tuy An Tri Thủy ngẫu nhiên tự mình đi siêu thị mua đồ ăn, nhưng bình thường đầu bếp phụ trách chuẩn bị nguyên liệu trong bếp đều có cách mua đồ riêng, nhưng An Tri Thủy cũng không rõ rút cuộc là ở đâu đến.
Xem ra chỗ tốt của việc có tiền vẫn là ở chỗ ăn uống, có thể tránh được những loại hoa quả và thịt có thuốc kích thích…
An Đông Dương nhận thấy bốn người cùng nhau ăn cơm, cái bàn ăn nhỏ vừa đủ cho bốn người dùng theo như ông thấy lại quá nhỏ rồi, có lẽ phải dùng đến cái bàn ăn dài theo kiểu châu Âu thì mới hợp.
Chỗ ngồi lại thành vấn đề. Cái bàn ăn dài kiểu này nên là An Đông Dương ngồi một đầu bàn, An Tri Thủy ngồi đối diện với An Đông Dương, Lý Lộ Từ và dì Đường ngồi hai bên. Nhưng khi An Đông Dương đang ngồi vào ghế đầu bàn, mới phát hiện An Tri Thủy sai người phục vụ kéo ghế bên cạnh Lý Lộ Từ, tự mình ngồi xuống bên cạnh Lý Lộ Từ.
Dì Đường liền ngồi đối diện với Lý Lộ Từ, sau đó cứ như thể biến thành dì Đường, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy ngồi cùng nhau ăn cơm, còn một mình An Đông Dương đơn độc ngồi tít mãi phía xa nhìn người khác ăn cơm vậy.
- Ngồi lại gần đây đi, ông ở đó làm gì vậy? Lại không phải là cơm Tây, bày đồ ăn thế nào đây?
Đường Tô chuyển chỗ ngồi, khóe miệng mang theo một tia ý bí hiểm, mở to mắt nhìn An Đông Dương.
An Đông Dương ngồi ở đó, đồ ăn đều đặt ở giữa bàn, trừ phi nhà bếp chuẩn bị cho ông đồ ăn riêng, nếu không chắc ông phải trèo lên bàn mới gắp được. Nhà bếp lại chuẩn bị nhiều đồ ăn, nhưng một mình ông ăn một phần, vậy ba người ngồi cùng nhau, đũa đều gắp ở cùng một mâm ra, An Đông Dương nghĩ đến đó liền thấy không thoải mái.
- Ôi, tôi tưởng hôm nay ăn đồ Tây.
An Đông Dương nhân đó đi xuống, kỳ thực ông không muốn ăn cơm giống như người một nhà, cách xa nhau ra thì tốt hơn.
Đương nhiên, ông không muốn ngồi cách xa An Tri Thủy và dì Đường, chỉ muốn cho Lý Lộ Từ cách xa con gái ông ra mà thôi.
- Ăn đi nào, đừng khách khí.
Dì Đường nói trước, An Tri Thủy cứ nhìn ngang nhìn ngửa mấy món ăn. Bình thường An Tri Thủy không như vậy. Dì Đường cảm thấy An Tri Thủy nhất định là đang lo lắng liệu đồ ăn có hợp khẩu vị Lý Lộ Từ hay không, đồng thời An Đông Dương lại cứ như nhà lãnh đạo nghiêm túc ngồi trên bậc cao, không hề có ý đụng vào đũa, vậy là Lý Lộ Từ cũng duy trì thái độ như thế với An Đông Dương, không đến mức để cho An Đông Dương quá bị cô lập như vậy.
Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, biết tôn trọng bậc bề trên. Cô đã biết Lý Lộ Từ đã trúng