Vợ Tôi Là Công Chúa

Đại sư.\n


trước sau


Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 210: Đại sư.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Đối đãi với bạn bè phải ấm áp như mùa xuân, đối đãi kẻ thù phải tàn khốc như ngày đông giá rét.
Những lời này cũng không thích hợp với sinh viên bình thường, ít nhất cuộc sống hằng ngày của Lý Lộ Từ còn chưa có ai đủ có thể khiến hắn “Tàn khốc” một chút.
Đương nhiên, hai gã giả mạo Quốc an là ngoại lệ.
Lý Lộ Từ đối đãi với người thân cận luôn ôn hòa tùy ý, nhưng đối với loại người Hoa Văn Hiên này Lý Lộ Từ tuyệt không ôn hòa tùy ý. Nếu Hoa Văn Hiên cho rằng anh ta và hắn là hai loại người, Lý Lộ Từ không xứng gia nhập vòng tròn của anh ta, Lý Lộ Từ tự nhiên cũng sẽ biểu hiện ra ngoài thái độ không đặt Hoa Văn Hiên trong mắt, đối phương dương dương tự đắc, Lý Lộ Từ không để cho Chủ tịch Hội sinh viên này tí xíu thể diện nào hết.
An Tri Thủy luôn luôn phục tùng tổ chức và thượng cấp, nhưng này đều là căn cứ điều lệ chế độ tới, đối với Hoa Văn Hiên người này, An Tri Thủy đương nhiên sẽ không sợ hắn, cũng sẽ không tôn kính hắn là cái gì Chủ tịch Hội học sinh, An Tri Thủy tôn trọng hoặc là là giáo sư, hoặc là là bề trên cùng với đáng giá tôn kính nhân.
Thái độ của An Tri Thủy với Hoa Văn Hiên thế nào đều là chuyện cô cảm thấy đương nhiên, nhưng Lý Lộ Từ vì cô không sợ đắc tội người nào lại khiến lòng An Tri Thủy mềm ra.
- Lý Lộ Từ... có phải cậu không thích bên cạnh mình có người con trai khác hay không?
An Tri Thủy dừng lại đánh Lý Lộ Từ bằng nắm tay nhỏ, cúi đầu, hai má hồng hồng, nhẹ nhàng kéo Lý Lộ Từ đi xuống.
- Một cô gái bình thường không thể tránh né việc bị con trai mê hoặc.
Lý Lộ Từ không biết mình đang nói cái gì, hoặc là biểu đạt ý tứ gì, chỉ có điều cảm thấy hơi nóng mặt. Một góc tâm tư của mình đều đã bị An Tri Thủy đã nhìn ra, chẳng lẽ chỉ số cảm xúc(EQ) của An Tri Thủy lại trưởng thành một chút?

- Một đứa con trai bình thường cũng không thể tránh né việc bị con gái mê hoặc.
An Tri Thủy học cách Lý Lộ Từ nói chuyện, cũng nói cho chính mình nghe.
- Lại xúc động gì à?
Lý Lộ Từ tò mò hỏi, một bên cầm bàn tay đang kéo khóa của hắn.
- Mình… mình nghĩ mình cũng giống cậu… Ngày đó mình ngửi thấy mùi nước hoa của Kiều giáo sư trên người cậu, cũng không thích…
An Tri Thủy bị hắn nắm tay nhưng không giãy ra, cô đã quen cảm giác này, không giống lần đầu tiên làm cho người người ta hoảng hốt, chỉ làm người ta ấm áp và an tâm.
- Mình giống cậu, mình quả thực không thích bên cạnh cậu có đứa con trai khác.
An Tri Thủy cũng đã nói, đương nhiên Lý Lộ Từ sẽ không thể để An Tri Thủy cảm thấy hắn quá keo kiệt, muốn hạn chế quan hệ giao tiếp của cô.
An Tri Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hoảng loạn nhẹ nhàng rung động. Vì sao vậy, vì sao hai người đều suy nghĩ như vậy, đều coi đối phương thành duy nhất của mình, là vì mình chỉ có một người bạn chăng?
Lý Lộ Từ nắm tay An Tri Thủy, vẫn không buông ra.
- Tuy nhiên cậu lo lắng hơi quá... Kiều giáo sư là giáo sư kia mà, sao cô ta có thể thay thế vị trí của cậu trong lòng mình được?
- Cô ấy cũng không có thể làm bạn của cậu thì sao?
An Tri Thủy hơi thiếu tự tin.
- Bạn có thể có nhiều, nhưng Thủy Thủy chỉ có một.
Lý Lộ Từ nói.
An Tri Thủy nhẹ nhàng kiềm chế mi mắt, không cho hắn nhìn thấy thần sắc trong mắt của mình, tuy nhiên bạn của An Tri Thủy chỉ có một, bởi vì Lý Lộ Từ cũng chỉ có một.
Nếu hai người trong thế giới đều chỉ có một mình đối phương thì tốt rồi.
An Tri Thủy một ý niệm đáng sợ trong đầu thiêu đốt làm mặt đỏ hồng, nghĩ thế nào vậy, chẳng lẽ mình đã coi Lý Lộ Từ trở thành người duy nhất để ý và chú ý sao? Vậy có thể... Có thể hơi vượt qua giới hạn bằng hữu hay không.
- Được rồi, mình có quà cho Lý Tử đây.
An Tri Thủy khẩn trương dời lực chú ý của hai người, cô hơi lo lắng nếu chủ đề này còn tiếp tục đi xuống, không chừng sẽ tiết lộ ra một số chuyện trong lòng hai người cô còn không biết, cảm giác hơi sợ hãi.
- Quà gì vậy?
Lý Lộ Từ tò mò hỏi.
An Tri Thủy lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ cho Lý Lộ Từ.
- Hình như rất quý.
Lý Lộ Từ thấy chiếc hộp làm rất khéo.
Lý Lộ Từ mở ra vừa thấy, là một Phật Di Lặc cười tủm tỉm.
Phật Di Lặc này được làm bằng ngọc, ấm áp, mềm mại thông thấu, cho dù ngành chế tác ngọc này cực kỳ thâm sâu, nhưng người thường như Lý Lộ Từ cũng có thể nhìn ra được, khối ngọc này phi thường tốt .
- Điểm quan trọng là mời cao tăng khai quang.
An Tri Thủy rất đắc ý nói, đây là điểm chủ yếu.

- Thủy Thủy, cậu và dì Đường giống nhau, đều tin thứ này?
Quả nhiên đa số nữ nhân đều có nhiều điểm chung, dì Đường thích mời cao tăng khai quang cho khối ngọc, An Tri Thủy cũng thích.
- Đương nhiên, tuy nhiên không phải tùy tiện mời hòa thượng nào cũng có thể tính là cao tăng. Khối ngọc này là mời đại sư chân chính khai quang cho.
An Tri Thủy thấy Lý Lộ Từ không ngờ không để ý, khẩn trương nói rõ.
- Chỉ cần không phải Thích Vĩnh Tín khai quang là tốt rồi, ông ta mà khai quang một khối ngọc, ngọc tốt cũng thành ngập hỏa khí.
Lý Lộ Từ thực không thèm để ý, có lẽ Lý tử sẽ rất thích.
- Đương nhiên không phải cái hòa thượng béo kia. Đó là con cháu Thích Quảng Đức đại sư đến khai quang.
An Tri Thủy không phục nói.
Thích Quảng Đức, Lý Lộ Từ biết vị thánh tăng này. Sáu mươi năm trước vị tăng nhân này bởi vì phản kháng chính sách tàn bạo của chính phủ tại Việt Nam, im lặng mỉm cười trong biển lửa nơi đầu đường, Lý Lộ Từ nghe được họ tên của ông ấy không khỏi kính nể hẳn.
- Cảm ơn, Lý tử nhất định sẽ rất quý trọng.
(*Thích Quảng Đức, thế danh Lâm Văn Tức[2], (1897 - 11 tháng 6 năm 1963) là một hòa thượng phái Đại thừa, người đã tẩm xăng tự thiêu tại một ngã tư đông đúc ở Sài Gòn vào ngày 11 tháng 6 năm 1963 nhằm phản đối sự đàn áp Phật giáo của chính quyền Việt Nam Cộng hòa Ngô Đình Diệm)
- Hy vọng cô bé thích.
An Tri Thủy cũng cao hứng hơn, cô cũng rất sùng bái tăng nhân tu tâm dưỡng tính như vậy.
- Tuy nhiên này món quà này vẫn rất quý trọng , đãi ngộ không giống.
Lý Lộ Từ lắc đầu cảm thán:
- Năm trước lễ Giáng Sinh mình chỉ nhận được món quà là đồ thủ công

của người nào đó, không ngờ của Lý tử lại là ngọc phật.
- Còn nói chuyện năm trước, cậu cho mình là cái gì?
An Tri Thủy nhớ tới chuyện này đều đỏ mặt, hận không thể đấm hắn vài cái.
- Chẳng lẽ bởi vì Lý tử miệng ngọt, thường xuyên gọi chị dâu?
Lý Lộ Từ cười hì hì.
An Tri Thủy không nhịn được nữa, vung nắm tay, nghiến răng nghiến lợi lao tới.
Buổi học chiều đã xong, Lý Lộ Từ nhìn nhìn thời gian, giờ tan học của Phố Cao còn sớm, chuẩn bị về trước nấu cơm cho An Nam Tú.
Lý Lộ Từ chạy xe điện ra đến cổng trường, từ xa đã thấy được Hoa Văn Hiên đứng đó.
Giữa trưa mới gặp mặt, Hoa Văn Hiên mỉm cười với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ đành phải giảm tốc độ, đứng bên cạnh Hoa Văn Hiên:
- Hoa Chủ tịch, lại gặp mặt.
- Gọi tên là được rồi.
Hoa Văn Hiên cũng không giống như để ý chuyện giữa trưa, không hề khúc mắc nói.
- Không dám.
Lý Lộ Từ không quen với anh ta.

- Giữa trưa còn chưa để An Phó chủ tịch giới thiệu, sau khi nghe ngóng mới biết được hoá ra là bạn học Lý Lộ Từ nổi danh lừng lẫy, trên sân thể dục dạy dỗ La Khắc Địch, cũng là người đứng đầu khoa kế toán cao cấp, người đạt được học bổng quốc gia. Bạn học Lý Lộ Từ phi thường ưu tú đó.
Hoa Văn Hiên vóc dáng cao lớn, Lý Lộ Từ lại ngồi trên xe điện, Hoa Văn Hiên nâng tay liền vỗ vỗ bả vai Lý Lộ Từ tỏ vẻ tán thưởng.
- Hoa Chủ tịch khách khí, gọi tôi là Lý cố vấn cũng được. Trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi là chính là làm tốt công tác cố vấn rất có tiền đồ này cho An Phó chủ tịch.
Lý Lộ Từ tiếp tục nói lung tung.
- Chẳng lẽ cậu vẫn tính làm cố vấn cho An Phó chủ tịch?
Nụ cười của Hoa Văn Hiên lại cứng ngắc rồi, nếu Lý Lộ Từ này luôn luôn tại bên cạnh An Tri Thủy, đối với việc anh ta tiếp cận An Tri Thủy tuyệt đối là lực cản lớn nhất.
- Đúng vậy. Hoa chủ tịch hẳn biết gia cảnh của An phó chủ tịch, cô ấy cuối cùng cũng là người thừa kế sản nghiệp An gia, tôi là cố vấn của cô ấy, từ lúc tốt nghiệp hệ kế toán cho đến lúc cô ấy trưởng thành, vô cùng có lợi cho việc bồi dưỡng sự ăn ý và cảm tình. Cuối cùng cho dù năng lực của tôi không phải là nhân tài mà cô ấy nể trọng nhất, thì cũng là người cô ấy tín nhiệm nhất… chẳng lẽ như thế không phải có tiền đồ? Lương một năm ngàn vạn chẳng phải mơ, thậm chí được quyền chia hoa hồng nữa, bước vào hàng ngũ phú hào hàng tỉ cũng bình thường.
Lý Lộ Từ chỉ vào xe điện của mình, hơi khát khao nói:
- Sẽ có một ngày, nó sẽ biến thành Rolls Royce.
- Rất có dã tâm.
Hoa Văn Hiên ngạc nhiên ngắn ngủi sau đó khôi phục tươi cười, anh ta càng muốn nói người như Lý Lộ Từ vậy rất có hương vị tiểu nhân.
- Cảm ơn đã khích lệ.
Lý Lộ Từ không sao cả, mấy lời này hắn nói thuần túy là nói hươu nói vượn, thứ hai là hắn cũng không lo lắng bị An Tri Thủy biết, tín nhiệm giữa An Tri Thủy và hắn Hoa Văn Hiên sao có thể phá hỏng. Huống chi Hoa Văn Hiên còn chưa có tư cách phá hoại tình hữu nghị giữa hắn và An Tri Thủy.
- Cậu có nghĩ tới không, nếu An phó chủ tịch trở thành bạn gái của cậu thì tương lai của cậu sẽ không dừng lại ở mức phú hào hàng tỉ như vậy thôi đâu.
Hoa Văn Hiên cười tủm tỉm nói.
- Không nghĩ quá, xã hội này thật sự như thế. Cái gọi là môn đăng hộ đối, cho dù An phó chủ tịch trở thành bạn gái của tôi, có thể kế thừa sản nghiệp An gia hay không cũng không do cô ấy định đoạt... Thậm chí có khả năng bởi vì chút tham lam này mà cuối cùng tôi chẳng thu hoạch được gì. Người tự biết mình vẫn rất tốt.
Lý Lộ Từ chưa bao giờ khuyết thiếu bản lĩnh giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo với người như Hoa Văn Hiên. Cho dù vì hoàn cảnh cuộc sống của Hoa Văn Hiên nhất định lòng dạ và tâm cơ anh ta vượt xa bạn cùng lứa tuổi, nhưng Lý Lộ Từ cũng là một người lăn lộn xã hội lớn lên, cũng là đồng trưởng thành sớm như Hoa Văn Hiên, nhưng so với cái kẻ thích tính kế và dối trá, Lý Lộ Từ càng am hiểu lòng người hơn.
Hoa Văn Hiên gật gật đầu, cũng rất vừa lòng với lời nói của Lý Lộ Từ, đương nhiên anh ta vừa lòng cũng chỉ có lời nói này của Lý Lộ Từ, mà không phải với Lý Lộ Từ. Một người có thể thản nhiên đàm luận việc này với người lạ hoắc như vậy, hoặc là chính nhân quân tử, hoặc là giảo hoạt tới cực hạn.
Hoa Văn Hiên không thể phán đoán thật giả, bởi vì dưới sự hấp dẫn của của cải cực lớn, cho dù biết cuối cùng chẳng được gì, sợ rằng cũng rất ít người có thể lý trí kháng cự lại loại dụ hoăc này.
Người tài chiếm được, nhưng đó chỉ là ước mơ của mấy tiểu tử nghèo mà thôi. Nếu không hề hy vọng không chừng có thể giữ lý trí tránh xa mộng cảnh, nhưng Hoa Văn Hiên cho rằng Lý Lộ Từ ít nhiều gì cũng cảm thấy được An Tri Thủy cho hắn một ít hy vọng.
An Tri Thủy thân cận với Lý Lộ Từ, chẳng lẽ Lý Lộ Từ không có một chút ý tưởng dư thừa? Hoa Văn Hiên không tin.
Lý Lộ Từ cũng đang nhìn Hoa Văn Hiên, hắn biết Hoa Văn Hiên sẽ không tin tưởng đơn giản như thế, hắn nói cái gì Hoa Văn Hiên cũng không sẽ tin tưởng. Người như Hoa Văn Hiên vĩnh viễn cũng không hiểu được An Tri Thủy trong sáng như ngọc, tinh thuần như nước.
Cho nên, bạn của An Tri Thủy sẽ chỉ là Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ làm bạn của cô, mặc kệ là độc chiếm hay quấy phá, hay là bảo vệ đối với cô ấy, Lý Lộ Từ cũng sẽ không cho Hoa Văn Hiên đến gần An Tri Thủy.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện