Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 211: Siêu cấp vô địch khiêu khiêu hoàn
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Hoa Văn Hiên cũng không cho rằng đại học Quốc gia chỉ là nơi lấy bằng tốt nghiệp đại học, từ khi mới bắt đầu vào học anh ta đã lên kế hoạch rồi, anh ta nhất định phải ngồi lên được cái ghế Chủ tịch hội học sinh, đây là một cách để tích lũy nhân mạch, là một nơi dùng để quen biết với những doanh nhân thành đạt cùng những tinh anh trong mọi lĩnh vực.
Để ngồi lên chức vị này, anh đã kéo hai quỹ tài trợ từ chỗ cậu hai cậu ba cho đại học Quốc gia, tuy rằng phải trả lại, nhưng cũng chứng minh được năng lực của hắn.
Đương nhiên, người khác không biết đó là công ty của hai cậu của anh ta, không phải là Hoa Văn Hiên không thể đi công ty khác xin tài trợ, chỉ là Hoa Văn Hiên không muốn cho người khác có cơ hội dễ dàng quen biết anh ta, dù sao cha anh ta chỉ lâu lâu tùy tiện nói một chút tin tức cho vài người thân thích nghe, đã có thể làm cho mấy cậu kiếm được một đống tiền.
Hoa Văn Hiên hiểu rất rõ tính quan trọng của quyền lực, đáng tiếc là An Tri Thủy chẳng hề để ý tới, vẫn may là Đàm Hồng Kỳ thông minh, anh ta đi tìm Tiểu Triệu, cha của Tiểu Triệu là một vị phó cục trưởng không có thực quyền của một huyện, con cái của những cán bộ thể chế nội này là những kẻ hiểu rõ về quyền lực và cấp bậc nhất, có những người luôn có bản năng thần phục người đứng trên, Đàm Hồng Kỳ chỉ huy Tiểu Triệu rất thuận tay, nghe nói có vài lần có người nhìn thấy Đàm Hồng Kỳ cùng Tiểu Triệu ra vào khách sạn… Đương nhiên, bạn gái của Đàm Hồng Kỳ lại là người khác.
Ông Hoa quyền cao chức trọng, cần phải tiến thêm một bước nữa, vẫn còn thiếu một chút năng lực riêng để thúc đẩy, các cậu của anh ta cũng là dựa vào cha anh ta để kiếm tiền, bọn họ không có một khoản kinh phí lớn như vậy để giúp đỡ cho cha, tới cái trình tự này của cha, chỉ có kẻ có thực lực như An Đông Dương mới có thể đẩy cha tiến thêm một bước.
Trong mắt Hoa Văn Hiên, sự tồn tại của An Tri Thủy ở đại học Quốc Gia rất đặc biệt, là con gái của An Đông Dương, An Tri Thủy rất khiêm tốn, nhưng nếu như cô không phải là con gái của An Đông Dương, thì làm sao cô vẫn có thể giữ vững chức Phó chủ tịch hội học sinh sau khi đắc tội với vô số người như vậy?
Trước đây An Tri Thủy luôn rất độc lập không phụ thuộc vào ai cả, căn bản là cô không có bạn bè, muốn tìm hiểu, tiếp cận cô, vốn là không thể xuống tay, hiện tại cô chỉ có một người làm bạn, nếu Hoa Văn Hiên có thể sử dụng Lý Lộ Từ, Hoa văn Hiên cảm thấy hắn sẽ là một trợ lực lớn.
Hoa Văn Hiên cũng không tùy tiện biểu lộ ra ý tứ này, anh ta còn phải quan sát Lý Lộ Từ nhiều hơn nữa, cẩn thận chính là phương pháp mà cha anh ta dùng để cất bước trên quan trường, cũng là chuẩn tắc làm việc mà cha đã dạy anh ta.
“Về sau phải liên hệ với An phó chủ tịch nhiều hơn, thuận tiện mời luôn cả Lý Lộ Từ nữa”.
Hoa Văn Hiên tạm thời coi thân phận cố vấn của Lý Lộ Từ là thật, một sinh viên còn có cố vấn là chuyện kỳ quái lại hiếm có, nhưng đây là An Tri Thủy, ngay cả khi cô có một đoàn cố vấn cũng không kỳ quái.
- Tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Lý Lộ Từ gật đầu cười, phất phất tay, không cùng Hoa Văn Hiên nói nhiều, lái xe điện đi.
Hoa Văn Hiên mỉm cười phất tay lại với bóng lưng của Lý Lộ Từ, cho dù đối phương không nhìn thấy, nhưng hắn cũng phải biết tự giác bảo trì cách làm của mình.
Lý Lộ Từ rất ít khi tiếp xúc với những loại người như Hoa Văn Hiên, hắn cũng không biết tiếp xúc với những người như thế phải chú ý cái gì, nhưng biết duy trì dè chừng cùng cảnh giác, thái độ của Lý Lộ Từ đối với Hoa Văn Hiên cũng chỉ là qua loa mà thôi.
Hắn cảm thấy tìm Kiều Niệm Nô để nghe ngóng một chút thông tin về Hoa Văn Hiên cũng rất đơn giản, nhưng Kiều Niệm Nô lại không phải thủ hạ của hắn, không thể dùng quá nhiều.
Huống chi Hoa Văn Hiên cũng chưa làm chuyện gì phải để Lý Lộ Từ đề cao cảnh giác cả, Lý Lộ Từ chỉ có phản cảm một chút với Hoa Văn Hiên vì có vẻ hắn có ý định với An Tri Thủy mà thôi.
Lý Lộ Từ về nhà, làm cơm cho An Nam Tú.
- Nấu cơm sớm thế, vì muốn đi mua nội y cho em gái thân yêu của anh phải không?
An Nam Tú đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lý Lộ Từ bận rộn.
Lý Lộ Từ quay đầu liếc nhìn An Nam Tú một cái, An Nam Tú nói chuyện luôn lộ ra quái vị khiến người khác khó biện giả được.
- Ăn sớm quá, đến tối tôi lại đói bụng thì làm sao?
An Nam Tú cảm thấy chuyện tay làm hàm nhai đương nhiên là không có chút liên quan gì đến cô.
- Tôi sẽ về sớm một chút, mang đồ ăn ngon về cho cô.
Lý Lộ Từ lý giải.
- Không được về quá muộn.
An Nam Tú hơi cao hứng, nếu như không phải do Lý Bán Trang cứ nhất quyết đi cửa hàng mua nội y, An Nam Tú cũng muốn đi.
- Biết rồi.
Lý Lộ Từ vẫn thuận theo lời cô, ai bảo cô là Công chúa cơ? Công chúa thì có thể tùy tiện yêu cầu người khác làm này làm nọ.
- Sinh nhật của Lý Bán Trang, tôi có phải tặng quà cho cô ấy không?
An Nam Tú lại hỏi.
- Cuối cùng có giác ngộ rồi, nói cho cô biết một chuyện, đối với những người cực thân cận lại cùng sống dưới một mái nhà mà nói, sinh nhật của một người nếu có người không tặng quà, thì chắc chắn là một chuyện khó mà tin nổi, là chuyện làm người ta thập phần khinh bỉ.
Lý Lộ Từ gật gật đầu.
- Nhưng tôi ghét Lý Bán Trang lắm!
An Nam Tú tức giận nói, đáng ghét, vì sao sinh nhật của Lý Bán Trang lại sớm hơn sinh nhật của mình!
Nhìn thấy An Nam Tú đột nhiên trở nên nóng nảy, Lý Lộ Từ không biết trong cái đầu nhỏ của cô lại nghĩ tới chuyện kì quái gì, khẩn cấp nói:
- Tặng hay không tặng cũng không sao cả, cô đừng nóng giận, vừa thấy cô tức giận là tôi lại đau đầu, nếu chỉ vì một món quà sinh nhật cho Lý Tử mà cuối cùng tôi phải dỗ cho cô vui vẻ thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
- Tôi là người keo kiệt như thế sao?
An Nam Tú cảm thấy mình rất dễ bị dỗ dành, mỗi lần đều tha thứ cho