Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 238: Không cần thiết phải tồn tại.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú thấy An Tri Thủy, mặt quay sang một bên:
- Cô không phải là An Thủy Thủy sao? Đổi thành tên An Tri Thủy từ bao giờ thế?
- Tên tôi luôn là An Tri Thủy, An Thủy Thủy là cái tên mà em gái cô đặt cho tôi.
An Tri Thủy nhìn một An Nam Tú bản lớn, khó trách Lý Lộ Từ đau đầu, nếu là một cô gái như An Nam Tú luôn tùy hứng gây chuyện cũng thôi, An Nam Tú phiên bản lớn như vậy còn có tính khí như thế, Lý Lộ Từ chắc chắn chịu không nổi.
An Tri Thủy thấy bất công cho Lý Lộ Từ, tại sao hắn luôn đụng phải những cô gái không bình thường kỳ quặc như vậy… đương nhiên, cô không ý thức được, thật ra có khi cô cũng bị Lý Lộ Từ phân loại ra thành “không bình thường”, chỉ là cái không bình thường của cô lại là điểm mà Lý Lộ Từ thích nhất.
- Thế sau này cứ gọi cô là An Thủy Thủy là được rồi, không cần gọi lại là An Tri Thủy vì cái tên An Tri Thủy nghe rất giống tên ngu ngốc.
Lý Lộ Từ thật sự khâm phục An Nam Tú, cho dù là công chúa, cũng không thể tự tiện quyết định một việc quan trọng cho người khác như vậy được chứ?
- Cô có thể gọi tôi là An Thủy Thủy, tôi không để ý đâu.
An Tri Thủy không so đo với một người vừa mới gặp, cho dù An Nam Tú nhỏ hay là An Nam Tú lớn, An Tri Thủy cũng cảm thấy không thể uy hiếp được tới những thứ mà trong lòng mình loáng thoáng lo lắng hay sợ hãi, cho nên cô sẽ không để ý, nếu là bạn cùng lứa, An Tri Thủy mới tức giận.
- Tên của cô ấy là An Nam Trường Tú…. Cô ấy gọi cậu là An Thủy Thủy thì cậu gọi cô ấy là An Nam Tú Tú là được rồi.
Lý Lộ Từ đương nhiên sẽ không để An Nam Tú ức hiếp An Tri THủy.
- Thật hay.
An Tri Thủy mỉm cười, ăn ngay nói thật.
- Cô tưởng tôi là con cua sao?
Lý Lộ Từ có thể gọi như vậy, nhưng An tri Thủy thì không thể, An Nam Tú tức giận nhìn An tri Thủy.
An Tri Thủy không hiểu gì.
- Còn nhớ con cua khi chơi đùa ở bãi biển không? An Nam Tú mang một con về nuôi, trở thành vật nuôi của cô ấy, con cua đó tên là Tú Tú.
Lý Lộ Từ giải thích.
- Xin lỗi.
An Tri Thủy vẫn mỉm cười, rất lễ phép, dứt khoát đối lập với sự tươi đẹp của đối phương.
Người ta cũng nói xin lỗi rồi, An Nam Tú cũng không tức giận, tuy cô cảm thấy mình cho dù gây sự vô cớ, tùy hứng dính vào, Lý Lộ Từ cũng vẫn thích cô nhất, nhưng vẫn không cần, miễn cho về nhà Lý Lộ Từ tính sổ với mình, cho dù có cơ hội cũng không ôm An Nam Tú để kể chuyện cho cô ngủ.
- Đi thôi, cùng đi ăn cơm.
Lý Lộ Từ đứng giữa hai cô gái, lấy lại túi sách trên tay An Tri Thủy.
- Cảm ơn.
An Tri Thủy day day ngón tay.
- Sau này không được như vậy nữa.
Lý Lộ Từ thấy một mình An Tri Thủy cố gắng ôm túi sách đi tới, không ngờ lại đau lòng, cho dù điều này đối với người khác là việc bình thường, nhưng Lý Lộ Từ cảm thấy mình không nên vì vội vàng mà sơ sót với An Tri Thủy như vậy, cô không có nhiều sức lực.
- Không sao, sau này mình sẽ chăm chỉ tập thể dục, sức của mình quá nhỏ rồi.
Không chỉ là nguyên nhân sức yếu, An Tri Thủy cảm thấy khoảng cách của mình và Lý Lộ Từ quá lớn, hắn đăng kí kế toán viên cao cấp một lần đã qua, cấp sáu chắc chắn cũng thi tốt hơn mình, An Tri Thủy cũng cố gắng đuổi kịp hắn mới được, nếu không, không chừng khi khoảng cách của hai người quá lớn, mình không cẩn thận sẽ bị hắn loại bỏ, hắn thậm chí không nhìn thấy cô không đuổi kịp hắn, giống như hôm nay vậy.
Tập thể dục luôn là việc tốt, chỉ cần không biến thành cô gái toàn thịt là được, Lý Lộ Từ nhìn đông nhìn tây một lát, phát hiện bốn phía không có người, mới lén lút cầm tay An Tri Thủy, thấp giọng nói:
- Cố lên.
- Ừ.
An Tri Thủy ưm lên một tiếng, vì hắn rất dịu dàng, cho nên An Tri Thủy cũng dịu dàng như một chú cừu non.
An Nam Tú nhìn đông nhìn tây, hình như đang phẫn nộ, không nhìn thấy gì vừa mắt cả, những lời hai người nói tuy không có vấn đề gì, nhưng nghe sao lại khiến người ta tức giận như vậy.
Đi tới nhà ăn, An Nam Tú gọi một đống đồ.
Lý Lộ Từ không chút do dự coi như An Nam Tú căn bản không biết ăn, cũng không phù hợp với khẩu vị của An Tri Thủy.
- Không sao, mình mời là được rồi.
Cho dù rơi, cũng còn rất nhiều đồ ăn, cần rất nhiều tiền, An Tri Thủy không muốn Lý Lộ Từ tiêu nhiều tiền như vậy.
- Đừng có luôn cho rằng mình không có tiền, muốn giúp mình tiết kiệm nhiều tiền như vậy cũng vô ích, mình biết sức mình, cho dù mình có một tỷ, cũng không phùng mang trợn má giả làm người mập trước An đại tiểu thư.
Lý Lộ Từ từ chối.
- Yên tâm, đại tiểu thư như Thủy thủy, ở cùng không có áp lực gì, có áp lực mình để tự cô bỏ tiền ra bao.
- Có áp lực thì gọi mình, mình là hậu thuẫn kiên cường của cậu.
An Tri Thủy giơ tay như thể tuyên thệ, bạn bè hẳn là nên thành khẩn như Lý Lộ Từ, không có khúc mắc cũng không để ý đến thể diện, hư vinh hay là sự tự tôn của một người đàn ông, An Tri Thủy cảm thấy mình không giúp được Lý Lộ Từ gì, nhưng nếu Lý Lộ Từ cần giúp đỡ về mặt tiền bạc, thì An Tri Thủy lại có rất nhiều.
- Cảm ơn hậu thuẫn.
Lý Lộ Từ cười, để nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
An Tri Thủy ngại ngùng cười.
- Lý Lộ Từ, anh đau bụng à?
An Nam Tú đột nhiên nói.
- Không đau.
Lý Lộ Từ kì lạ An Nam Tú tại sao hỏi câu này, sau đó cảm thấy bụng hơi đau, không chịu nổi phải vào nhà vệ sinh, trừng mắt nhìn An Nam Tú:
- Cô…cô đợi đấy cho tôi.
Nói xong, Lý Lộ Từ