Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 252: Xa cách lâu ngày gặp lại.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Màn đêm buông xuống, phòng bệnh to như vậy toát lên vẻ trống rỗng và vô cùng yên tĩnh. Cơ thể của Lý Bán Trang sau khi tắm rửa, mùi hương nhẹ nhàng và dễ chịu tràn ngập căn phòng, Lý Lộ Từ chỉnh âm thanh tivi nhở lại một chút, tắt đèn trong căn phòng, tựa vào giường bệnh xem tivi cùng Lý Bán Trang.
- Anh, tại sao An Nam Tú lại thích anh ôm để dỗ cô ấy ngủ như thế?
Cho dù An Nam Tú không muốn để Lý Bán Trang biết, nhưng Lý Bán Trang vẫn biết được.
- Có muốn thử không?
Lý Lộ Từ giang rộng cánh tay.
- Muốn.
Lý Bán Trang cười ngọt ngào, cũng mở rộng cánh tay mình. Lý Lộ Từ ngồi lên trên giường bệnh của Lý Bán Trang, ôm cô vào trong lòng mình.
- Muốn nghe chuyện cổ tích gì nào?
- Thật là coi em như một đứa trẻ vậy, như thế này là tốt lắm rồi. Tivi.
Lý Bán Trang duỗi duỗi lưng thoả mãn, cái trán cọ xát hai má Lý Lộ Từ, sau đó dần dần dựa sát vào một chỗ, cảm nhận cái ôm ấm áp của anh trai, yên lặng xem tivi. Lý Lộ Từ dịch chuyển cái eo nhỏ của Lý Bán Trang, bắt đầu suy nghĩ kì lạ rằng tại sao cơ thể người con gái có thể phát triển thành như vậy, bởi vì Lý Bán Trang cũng không tập thể dục thẩm mỹ gì, vòng eo nhỏ này là trời sinh…Nhưng theo lý luận của An Nam Tú, sự tiến hoá của cơ thể sinh vật luôn hướng tới việc phát triển năng lực sinh sản càng mạnh , vì thế con gái nên có thân hình to khoẻ, như Lý tử thì nên có eo to hơn vài vòng nữa mới là tốt.
- Anh đang nghĩ gì thế?
Lý Bán Trang nghiêng đầu quay lại, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, trong nụ cười có chút ngờ vực vô cớ, cảm thấy như anh trai đang nghĩ đến chuyện kì quặc.
- Không có gì, ngửi thấy mùi thơm trên người Lý tử, khiến cho người ta buồn ngủ.
Lý Lộ Từ ngáp một cái, nghĩ tới chuyện về cái eo nhỏ của em gái, hắn cũng ngại nói cho cô biết, nhưng cũng cảm thấy chẳng làm sao, có rất ít những người anh trai không để ý em gái mình là con gái, lớn lên xinh hay không, cơ thể đẹp hay không, chỉ là đều không coi em gái mình là đối tượng theo đuổi mà thôi.
- Gì cơ? Anh muốn đi ngủ?
Lý Bán Trang rất tức giận, ôm chặt lấy cổ của Lý Lộ Từ lắc lắc, như là muốn làm đứt cổ hắn ra vậy.
- Muốn đi ngủ cũng có tội à? Em nhất định không được học theo An Nam Tú, tìm một đống người thường không hiểu đạo lý tới giải thích rõ hành động của em.
Lý Lộ Từ làm ra vẻ đau khổ tột cùng.
- Anh cho rằng mình là Liễu Hạ Huệ sao? Liễu Hạ Huệ còn phải đấu tranh giữa cầm thú và không bằng cầm thú. Anh đang ôm một đại mỹ nữ có vẻ đẹp làm say lòng người không ngờ lại chỉ muốn đi ngủ, thật đau lòng quá. Em một chút hấp dẫn cũng không có sao?
Lý Bán Trang hậm hực, nhưng chỉ muốn trêu anh trai mà thôi. Lý Bán Trang thật ra cảm thấy không có gì kì lạ cả, bởi vì anh trai thường hay ôm An Nam Tú, ôm một lúc thì chính hắn cũng ngủ luôn…Nếu như anh trai ôm An Nam tú có thể ngủ, mà ôm chính em gái mình lại không ngủ được, anh trai như thế mới thật là kì lạ.
- Trương Nhã Lệ cho rằng em có tình cảm đặc biệt với anh trai?, xem ra là thật sao?
Lý Lộ Từ cười lớn.
- Cô ấy…cô ấy…nói với anh rồi sao?
Lý Bán Trang bỗng nhiên nói lắp bắp, hàm răng run run, hai má đỏ ửng.
- Thật không?
Lý Lộ Từ mở to mắt.
- Thật.
Nhìn dáng vẻ khó tin của hắn, Lý Bán Trang lại rất tức giận, chuyện thế này mà một chút cảm xúc cũng không có sao? Nổi giận đùng đùng nói.
- Đúng là như vậy, rất kì lạ phải không?
- Không kì lạ, anh trai cũng rất thích Lý tử mà, tuy nhiên có tình cảm đặc biệt với em gái nghe thì cũng thấy khá kì kì. Em thử nghĩ ra một danh từ chuyên môn để hình dung xem nào?
Lý Bán Trang không hề bận tâm chuyện này, nếu như bản thân mình không có vị trí đặc biệt trong lòng Lý tử, vậy thì Lý Lộ Từ phải xem lại bản thân người anh trai này có phải là quá thất bại rồi không.
- Nghĩ cái đầu anh ý, không được nói mấy chuyện kì quặc thế nữa, Trương Nhã Lệ cứ thích ăn nói linh tinh, anh cũng hùa theo cô ấy!
Lý Bán Trang ra sức làm ra vẻ rất tức giận, để che dấu đi gương mặt đỏ bừng của mình.
- Không nói nữa, xem tivi đi, 《Phi thành vật nhiễu》, hai anh chàng đầu trọc kia khá là đẹp trai, xem thử xem có phải là hình mẫu mà em thích không?
Lý Lộ Từ chỉ vào tivi nói.
- Ơ, không thích.
Lý Bán Trang liếc nhìn tivi một cái, nhắm mắt lại.
- Anh xem tivi đi, em ngủ đây.
- Ngủ đi.
Lý Lộ Từ vỗ vỗ nhẹ vào vai cô, cũng ngáp một cái, các nhân vật nam nữ ở trong tivi vẫn còn đang huyên náo, trong căn phòng lại vô cùng yên tĩnh, Lý Lộ Từ ôm lấy Lý Bán Trang, Lý Bán Trang có một giấc ngủ ngọt ngào, Lý Lộ Từ ngủ cũng vô cùng thoải mái, dường như đây chính là cảm giác có cùng huyết thống, hơi thở của hai người hoà lẫn vào nhau, trong hơi thở của cô ấy có hơi thở của hắn, trong giấc mơ của hắn có dung mạo của cô ấy, trong sự yên bình của cô ấy có vòng tay ôm ấp của hắn. Con người luôn luôn cô độc, khi anh trai vẫn còn là một đứa trẻ, thân hình của cha mẹ rất to lớn; khi anh trai thành thiếu niên, sự nổi loạn thời thanh xuân không ai có thể hiểu được; khi anh bỗng nhiên trở thành thanh niên, xã hội phức tạp khiến cho anh không biết nên làm thế nào là tốt, trừ khi có một người luôn đi cùng dìu dắt anh trưởng thành. Hai trái tim luôn ở trong sự cô đơn đó hiểu nhau, giúp đỡ nhau, sát cánh cùng nhau. Đây chính là sự may mắn của Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang, chỉ cần hai anh em ở cạnh nhau, sẽ không bao giờ cô đơn, trái tim ở trong lồng ngực khác nhau, nhưng lại cùng cảm nhận được nhịp đập của nhau.
Lý Bán Trang được ra viện rồi, kì nghỉ ngày quốc tế lao động của