Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 289: An Nam Tú đại thần.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Thế giới trong Nguyệt bình trải rộng ngút tầm mắt, cực kì quảng đại. Lí Lộ Từ đứng trên đỉnh núi cao nhìn ra xa không khỏi có chút lo lắng hỏi:
- Không phải nơi này trải qua một ngày còn bên ngoài kia đã một năm chứ?
- Vặn vẹo thời gian và không gian đến trình độ này sao? Đến Thần cũng không làm được.
An Nam Tú khoát xua tay, ra hiệu cho Lí Lộ Từ không cần lo lắng:
-Tuy rằng nơi này tôi đã đi dạo đến mức nhàm chán, nhưng suy xét anh cũng là lần đầu tiên tới đây, tôi sẽ mang anh đi dạo.
- Đi.
Lí Lộ Từ đi vềphía chân núi , trên núi chỉ có cỏ, không có thứ nào khác.
An Nam Tú không có đi, chỉ có điều giọng khẽ than nhẹ, quyền trượng nhẹ nhàng trên không trung vẽ nửa đường tròn.
Bộp!
Một tiếng nổ vang lên. Lí Tộ Từ quay đầu lại liền nhìn thấy một con bướm ước chừng to bằng một sân bóng rổ ở phía sau An Nam Tú, hai cánh bướm nhẹ nhàng phe phẩy, Lí Lộ Từ liền cảm giác được gió lớn quật vào mặt, còn mang theo mùi nồng đậm.
Một con bướm to lớn như thế, một người ở chung với An Nam Tú như Lí Lộ Từ thần kinh cũng chết lặng, vẫn là vượt qua sự tưởng tượng của con người, khiến người ta hoảng sợ, huống chi bình thường khi nhìn đến những ảnh chụp phóng lớn của những con côn trùng qua camera đã khiến cho người ta sởn tóc gáy, còn con bướm to lớn kia khi nhìn thấy cả mao nhung trên khuôn mặt, răng nanh đáng sợ, đôi mắt kép lớn khủng bố, bộ râu dài đến mười mét, tất cả khiến Lí Lộ Từ dường như thấy được ảnh của một con quái thú biến dị.
- Chíp bông vẫn đáng yêu như vậy a, chị thật có chút nhớ em.
An Nam Tú yêu thương vuốt ve con bướm kia, nó so với thân thể của An Nam Tú thì lớn hơn rất nhiều.
Miệng con bướm hừ hừ ra những thanh âm, sau đó giống như một chú chó con nằm úp sấp xuống dưới. nhận lấy những sự âu yếm của An Nam Tú.
- Nó chính là con thú do cô gọi tới?
Lí Lộ Từ nhớ lần trước An Nam Tú nói với hắn cô nuôi dưỡng ở hoa viên một con bướm lớn, Lí Lộ Từ cũng biết nó rất lớn, nhưng thật không ngờ nó lớn tới mức này.
- Ừ, lên đi.
Con bướm duỗi cánh đưa đến, An Nam Tú nhảy lên, sau đó đi đến giữa lưng con bướm.
Lí Lộ Từ gõ gõ hai chân, cũng đi theo sau An Nam Tú tới, cánh bướm không ngờ cực kì cứng rắn, Lí Lộ Từ nhìn thấy đôi cánh gần như trong suốt, lộ ra bên trong khung xương cũng không khác những kết cấu xây dựng của hiện đại, trông rất chắc chắn.
Hai người đứng ở trên lưng con bướm, con bướm bắt đầu tập trung cất cánh.
Mặc dù đã từng đứng trên con cua Tú Tú cùng An Nam Tú bay qua, nhưng ở nơi rộng lớn thế này mà an ổn ở trên người con bướm mà trải qua bay thật cảm nhận được một cảm giác khác.
- An Nam Tú, giải thích một chút, Nguyệt bình này là cái gì?
Lí Lộ Từ kiên quyết bắt An Nam Tú giải thích.
- Ảo giác xuất hiện, kì thật chính là hiện thực hóa những ảo cảnh đó, đương nhiên nó vẫn chỉ là ảo giác, chỉ có điều làm cho người khác ở trong đó mà không thể nhận ra, cảm giác rất chân thật. Hiện tại thân thể của anh chính là do tôi cấu tạo nên, chính là nhờ ảo giác.
An Nam Tú thở dài một hơi, có chút cảm thấy hơi đần độn:
- Đều là giả, ngay cả Chíp bông cũng là giả.
- Giả?
Lí Lộ Từ ngạc nhiên thán phục, nhéo nhéo mặt mình, rõ ràng là vẫn có cảm giác đau a....Việc này cho dù khó có thể tin, nhưng Lí Lộ Từ vẫn tin, thế giới này chỉ là do ảo tưởng của An Nam Tú cấu tạo nên.
- Bên trong Nguyệt bình chính là một thế giới ảo, là do tôi lúc sáu tuổi đã hoàn thành cấu tạo nó, trong thế giới này tôi chính là thần, anh ở trong này luyện tập đồ thuật thì nên cẩn thận một chút.
An Nam Tú nhắc nhở nói.
- Ở trong này luyện tập đồ thuật... Vì sao phải cẩn thận một chút?
Lí Lộ Từ nghi hoặc hỏi, sau đó bừng tỉnh:
- Cô là thần của thế giới này, ở trong này chẳng phải có thể tùy ý làm nhục tôi, khiến tôi không thể nào trả đòn sao?
- Đương nhiên.
An Nam Tú có chút đắc ý quơ quơ thân thể.
- Vậy tôi sẽ không đến nơi đây tập luyện.
Lí Lộ Từ cảm thấy sợ hãi, ở bên An Nam Tú trong một thế giới mà cô là thần thánh như vậy không phải là càng đáng sợ sao?
- Không đến nơi đây tập luyện thì anh làm sao mà tập luyện? Mái nhà sao? Hay là ở tiểu khu đào một cái hang?
Lí Lộ Từ chỉ có thể ủ rũ chấp nhận sự thật.
- Tuy rằng là thế giới cô tưởng tượng mà ra, nhưng vẫn tham khảo Thiên vân thần cảnh?
Lí Lộ Từ rất nhanh đã bị mặt khác của Nguyệt bình này hấp dẫn chú ý, hắn nhìn ra xa xa thấy một cây đại thụ không ngờ lại cực lớn, tùy tiện một cành cây ước chừng cũng có đường kính trên trăm mét.
- Đúng vậy, tôi phục chế theo mười mãnh thú tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Vân thần cảnh, còn có phần lớn tiểu yêu thú thả ở trong này, sức chiến đầu của chúng đã gần như tiếp cận số liệu chân thật, về sau anh ở trong này sẽ cùng chúng nó chiến đấu.
An Nam Tú nói.
- Cái gì?
Lí Lộ Từ thiếu chút nữa nhảy lên, hóa ra An Nam Tú dẫn hắn đến Nguyệt bình là có ý đồ này, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ròng ròng, bị gió thổi khiến cả người phát lạnh, An Nam Tú ở trong này luyện tập thần thuật khẳng định không bao giờ suy yếu, khi đó cô đối kháng với quái vật, Lí Lộ Từ có thể địch nổi sao? Huống chi nơi này còn có cái gì mà mười đại mãnh thú của Thiên Vân thần cảnh... Ở Thiên Vân thần cảnh có sắp xếp mười gì đó, nói không chừng so với Đại hiền triết cấp thần thuật sư lợi hại hơn nhiều.
Thế giới này rất khủng bố.
So với mười đại mãnh thú, thì An Nam Tú đại thần còn đáng sợ gấp ngàn lần.
- Tôi sẽ không cho anh phải chiến đấu với mãnh thú hùng mạnh nhất ngay từ lần đầu tiên, cái đó không phải là học tập kinh nghiệm chiến đấu mà là tìm chết. Học tập đồ thuật không chỉ cần học tập qua điển tịch, mà nâng cao kinh nghiệm ở trong thực chiến mới là quan trọng nhất....Cho nên thần đồ tốt nhất là chiến đấu, họ đều mỗi ngày giết chết quái thú lập công, nhưng trên người lại đầy mùi thối tha và dơ bẩn của mồ hôi và máu.
An Nam Tú lại không kìm