Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 288: Nguyệt bình.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Không có cách nào khác, kế hoạch đi công viên bị hủy bỏ, Lí Lộ Từ cười rất vui vẻ.
Tới đây có rất nhiều người, Phó giám đốc Sở Giáo dục Vương Tân Minh, Trưởng phòng giáo dục quận Mã Lê Viên, Phó cục trưởng Bành Lệ Vườn, còn có các cán bộ lãnh đạo liên quan đến ngành Giáo dục , Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty đầu tư giáo dục Dương Quang, đại họcgiáo viên của Phố Cao Lí Kiến, Phó hiệu trưởng thường trực Lưu Minh, giáo sư chủ nhiệm Bạch Khiết,chủ nhiệm khối Trương Bí, giáo viên phụ trách lớp của Lí Bán Trang Triệu Hoa, cùng với đài truyền hình Trung Hải và những nhân viên công tác trong ngành giáo dục.
Một đám người như vậy đến làm phòng khách nho nhỏ của Lí Lộ Từ ngồi chật, Lí Lộ Từ bèn đem thêm ghế ra, nhưng vẫn có người phải đứng, Lí Bán Trang vội vàng mang trà, An Nam Tú phiền chán, hàng lông mi nhăn lại, ôm lấy Tú Tú một mình đi xuống lầu.
Có lãnh đạo ở đây, mọi người đều tìm đúng vị trí của mình ngồi vào, cũng không có ai chú ý đến An Nam Tú kì thật mới là nhân vật chính ở đây, Lí Lộ Từ cũng làm bộ như không thấy, cô đi rồi càng tốt, nếu cô còn ở chỗ này, Lí Lộ Từ cảm thấy trong lòng như đeo vào một quả bom hẹn giờ.
-Tôi nghe các hiệu trưởng nói, ở thị trấn Trung Hải có người thi vào trường đại học lấy được Thủ khoa và Thứ khoa, là hai chị em, hơn nữa là lại ở cùng một nhà, thật bất ngờ, chưa từng có hai chị em nào thi vào trường đại học lại lấy được thành tích xuất sắc như vậy.
Vương Tân Minh cười ha hả nói, có vẻ như lần này là phá lệ mới thấy bình dị và gần gũi.
- Đây là người anh Lí Lộ Từ, còn đây là em gái Lí Bán Trang....
Hiệu trưởng Lí kiến giới thiệu, sau đó hỏi:
- Vậy còn em An Nam Tú đâu?
- Cô ấy vừa rồi còn ở đây, cũng không biết chạy đi đâu mất, thật là... Em đi tìm cô ấy.
Lí Lộ Từ vội vàng nói.
-Được rồi, không cần, nghe nói là một cô bé thiên tài mới chỉ mười bốn tuổi thôi, chắc chắn sẽ có chút độc đáo, để cho cô ấy chơi đi. Chúng ta chỉ là đến xem.
Vương tân Minh ngăn cản Lí Lộ Từ.
Lí Lộ Từ ngồi xuống, hắn kì thật cũng không có ý muốn đi tìm.
Đài truyền hình đã chuẩn bị tốt camera, mời Lí Lộ Từ và Lí Bán Trang ngồi cùng nhau, hiện tại thành tích thi vào trường đại học là tin tức nóng, bất luận những ngành truyền thông nào cũng đã đưa ra điểm thi và những tin tức liên quan đến đợt thi cử lần này.
- Vì trên tỉnh đã cấm việc đặc biệt đầu cơ cho thủ khoa đại học, Sở giáo dục Trung Hải chúng tôi cho rằng đầu cơ là không được, nhưng giấu điểm càng không được. Những thí sinh xuất sắc đạt điểm cao không biết thành tích xếp hạng của chính mình, không dám đăng kí vào các trường đại học trọng điểm là không công bằng...Điều này sao có thể?
Vương Tân Minh nghiêm túc nói, sau đó dừng một chút.
(*Đầu cơ: là đầu tư vào một mặt nào đó, ở đây ý là đào tạo học sinh chuyên môn đi thi lấy giải thủ khoa)
Xung quanh những tiếng phụ họa đều vang lên, Lí Lộ Từ cũng gật gật đầu, chuyện này quả thật có đạo lý, năm trước có mấy tỉnh đã làm thế, kì thật chỉ là vì muốn ngăn cản các thí sinh xuất sắc vào các tỉnh khác, cũng chỉ là thủ đoạn để tranh đoạt tài nguyên trong trường Đại học mà thôi.
- Các em báo vào trường học nào?
Vương Tân Minh hỏi tiếp.
- Một người báo danh chính là Đại học Quốc gia, còn một người là Học viện Âm nhạc Trung Hải.
Lí Lộ Từ trả lời, xung quanh liền truyền đến nhưng âm thanh không thể tin nổi, lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, hai người này không ngờ đều đăng kí trường đại học trong thành phố Trung Hải, không phải trường Thanh Hoa đại học Bắc Kinh, đây chính là một tin tức tốt, nhất là những người ở đây vẫn còn oán giận ngành giáo dục của Bắc Kinh, bời vì họ có ưu thế hơn về tài nguyên, tin tức như thế này mọi người sẽ rất ham thích.
- Em Lí Bán Trang, em báo Đại học Quốc gia?
Vương Tân Minh lại hỏi.
- Em Lí Bán Trang đăng kí chính là Học viện Âm nhạc.
Hiệu Trưởng Lí Kiến ngắt lời nói:
- Ở Phố Cao chúng tôi vẫn cổ vũ học sinh phát triển toàn diện, tự lựa chọn trường học và chuyên ngành thích hợp với bản thân mình.
Trưởng phòng Giáo dục Quận Mã Lệ liếc mắt về phía Lí Kiến, Phố Cao cổ vũ học sinh phát triển toàn diện khi nào? Không phải Phố Cao chính là nơi duy trì luật giáo dục ngoan cố nhất sao?
Vương Tân Minh lại hỏi Lí Bán Trang ghi danh vào chuyên ngành nào, sau đó cho Lí Bán Trang biểu diễn cho các chuyên gia xem một chút.
Lí Bán Trang biểu diễn không thể hiện ra khả năng kinh thế hãi tục của mình, nhưng cũng khiến cho mọi người ngồi đây kinh diễm.
Nói chuyện một hồi, giáo viên trường Phố Cao Lý Kiến ở trước camera của đài truyền hình trao thưởng chi phiếu cho Lí Bán Trang và An Nam Tú, Lí Lộ Từ thay mặt nhận thưởng, ngoại trừ Thủ khoa là An Nam Tú được Phố Cao thưởng cho một trăm ngàn, Lí Bán Trang cũng không ngờ mình được sáu mươi ngàn.
Dù sai cả hai người đều là học sinh Phố Cao, so với việc ngẫu nhiên có một người Thủ khoa cũng có thể chứng minh thực lực của Phố Cao rồi.
Thoáng cái đã đến giữa trưa, Lí Kiến đã chuẩn bị cho mọi người cùng ăn cơm, sau đó Lí Bán Trang và Lí Lộ Từ về nhà, hai anh em thu dọn nhà cửa một chút rồi khẩn trương đến ngân hàng rút một trăm sáu mươi nghìn tệ lấy ra đưa vào tài khoản của mình.
- Nhiều tiền như vậy.
Lí Bán Trang quả thật rất hưng phấn, tuy rằng sớm đã biết An Nam Tú sẽ có một trăm ngàn, nhưng thật không ngờ chính mình cũng có sáu mươi nghìn.
- Em cầm lấy sáu mươi nghìn này đi, tuy rằng em là người của khoa sáng tác, nhưng nếu có cơ hội biểu diễn thì cũng phải lên sân khấu. Anh nghe nói về lễ phục biểu diễn, giày, đồ trang điểm thì cũng không thể thiếu....
Lí Lộ Từ lấy chi phiếu ra đưa cho Lí Bán Trang, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, có hơn sáu mươi nghìn này trong tay hắn cũng có thể rảnh hơn một chút, dù sao hiện tại hắn gửi ngân hàng cũng không có sáu mươi nghìn, học âm nhạc đặc biệt tiêu rất nhiều tiền .
Lí Bán Trang nhận lấy, sau đó nhìn trong tay anh cầm một chi phiếu khác, cười hì hì nói:
-Kì thật nuôi một cô Công chúa cũng không phải là sai lầm, cô ấy có thể kiếm tiền, một lần liền kiếm tới một trăm ngàn. Không bằng chúng ta mang Tú Công Chúa đi bán?
- Em nói có thể bán bao nhiêu tiền?
Lí Lộ Từ cười hỏi.
- Chuyện này khó có thể mà nói được, ở trong mắt của anh khẳng định là vật báu vô giá, còn nếu ở trong mắt người khác, bỏ tiền ra mua về, nhưng quá vài ngày, họ nhất định sẽ đòi lại tiền và đuổi cô ấy trở về.
Lí Bán Trang cảm thấy ngoại