Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 318: Ma nữ.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Ban đêm của tháng bảy tới rất chậm, qua cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy một vầng sáng giống như hoàng hôn nơi xa xa chân trời.
Trong phòng mở điều hòa nhưng Lý Bán Trang vẫn cảm thấy nóng nực như cũ, những dòng chữ cứ lượn qua lượn lại trong đầu như đám nòng nọc. Cô ấy cố gắng tưởng tượng ý nghĩa của những dòng chữ ấy theo An Nam Tú nói, không ngờ cảm thấy trong đầu có xuất hiện một số ý tưởng, mặc dù đối với những hàng chữ này có chút liên quan nào không thì không biết.
Anh trai không thường xuyên dỗ Lý Tử ngủ như vậy, vì Lý tử trước giờ đều rất ngoan, chỉ có mùa đông lạnh quá mới chui vào chăn của anh ngủ. Lúc đó tuổi tác của anh cũng không lớn lắm, còn mình thì chưa lớn bằng An Nam Tú, nhưng anh trai mình đã bắt đầu chú ý tới sự khác biệt giữa con trai và con gái.
Có lẽ đó là tuổi dậy thì phát triển về tâm lý của con trai, Lý Bán Trang nghĩ.
Hiện tại anh trai mình cũng không để ý lắm, coi cả An Nam Tú 14 tuổi là trẻ con, may mà được giáo dục tốt, con gái 14 tuổi sớm đã biết yêu rồi, đã là chuyện từ rất lâu rồi, thậm chí còn dùng thuốc sau chuyện đó nữa.
Đương nhiên An Nam Tú không thể nào so sánh với những cô gái đó được, An Nam Tú rất ngốc nhưng thuần khiết hơn bọn họ nhiều.
Lý Bán Trang kéo tấm rèm cửa vào, con gái không giống với con trai, có thói quen khi mặc đồ ngủ thì sẽ kéo rèm cửa sổ vào.
Tắt ti vi và tắt máy tính, Lý Bán Trang nằm trên giường suy nghĩ, cảm thấy có chuyện gì đó phải làm nhưng lại không nghĩ ra.
Một lát sau cô ta chợt nghĩ ra lúc vào phòng có nhìn vào phòng tắm một cái.
Lý Bán Trang đi vào phòng tắm, hai chiếc tất thối của anh trai vứt ở đó, cả quần lót cũng treo ở đó, áo khoác thì vo viên để trên giá khăn mặt.
Lý Bán Trang lấy xà phòng cọ một lượt chậu rửa coi như là sát trùng, sau đó bỏ áo khoác vào giặt sạch sẽ phơi lên.
Nhìn chiếc quần lót Lý Bán Trang hơi đỏ mặt, không chỉ có con trai nhìn thấy đồ lót của con gái biết ngượng ngùng, cảm thấy đó là chỗ cấm không được động chạm tới, vì vậy mặt đỏ ửng lên, tim đập mạnh hơn, con gái chẳng phải đều giống nhau sao.
Không việc gì cả, giúp anh trai giặt đồ là chuyện rất bình thường, Lý Bán Trang vỗ vỗ tay rồi cầm chiếc quần lên vò chỗ bẩn nhất, vò sạch cuối cùng mới giặt tất.
Làm xong Lý Bán Trang thấy rất hài lòng, cô ấy muốn làm một cô em gái đảm như mẹ hiền, anh trai cần nhất một người như vậy bên cạnh. Đối với Lý Bán Trang mà nói, người đàn ông là trụ cột của gia đình, vậy người phụ nữ sẽ chăm lo cuộc sống hàng ngày của họ là chuyện đương nhiên. Luôn làm cho quần áo của hắn luôn sạch sẽ, phẳng phiu, giầy dép luôn sáng bóng, làm cho khuôn mặt hắn luôn có nụ cười tự tin, làm cho hắn luôn có cảm giác hạnh phúc vô tận để đối diện với mọi việc đều là người phụ nữa cần phải làm cho người đàn ông.
Điều đáng tiếc là chị An Tri Thủy tuy dịu dàng, cử chỉ lễ phép nhưng có thể hy vọng chị ấy sẽ giặt tất giúp anh trai không? Chị ấy là người thay luôn máy giặt khi máy giặt lỡ dùng để giặt xong tất.
Còn về An Nam Tú thì càng không hy vọng gì, nếu bắt cô ta phải vào bếp thì anh trai mình ngày nào cũng được ăn cơm chiên với hai quả trứng, sau đó lại rất kiêu ngạo nói rằng làm cơm cho anh trai ăn đã là nể mặt anh ấy lắm rồi, đây là việc mà một công chúa điện hạ tôn kính nên làm sao?
Mặc dù có thể thuê bảo mẫu để chăm sóc cuộc sống hàng ngày nhưng một nhà nếu mà thuê bảo mẫu về để làm cho người đàn ông cảm thấy thoải mái trong cuộc sống, vậy người phụ nữ trong nhà này thì còn có thân phận gì, còn có ý nghĩa gì nữa, có xứng đáng với tên gọi là “Vợ” không?
Lý Bán Trang càng ngày càng cảm thấy, bất luận sau này anh mình chọn An Tri Thủy hay là An Nam Tú thì cô vẫn nhất định phải tiếp tục chăm sóc anh trai mình. Là anh trai thì không nên hai mươi năm trước thì chăm sóc em gái, sau đó nửa đời còn lại tiếp tục chăm sóc người phụ nữ khác, anh trai sao có thể cứ chăm sóc người khác vậy chứ?
Lý Bán Trang không phục, cô tuyệt đối không cho phép anh trai mình từ chăm sóc một mình mình lại trở thành chăm sóc một người khác.
Làm xong mọi việc Lý Bán Trang bắt đầu nghĩ xem An Nam Tú đã ngủ chưa, cô không để ý tới việc An Nam Tú nói cô ta không trưởng thành, con người sao có thể không trưởng thành chứ? Anh mình chăm sóc cô ấy như thế, tính tình của cô ấy có thể vẫn mãi không trưởng thành nhưng cơ thể chắc chắn sẽ phát triển. Nhưng đáng buồn nhất là gần một năm rồi, lúc đầu gặp cô ta như thế nào bây giờ cô ta vẫn cứ như thế, một đứa con gái bình thường 14 tuổi thì phát triển rất nhanh, chậm phát triển như An Nam Tú thì cũng khá là hiếm thấy.
Không biết An Nam Tú có ăn phải cái gì không? Lý Bán Trang ngồi trên giường rồi nằm nghiêng xuống, mái tóc buông xuống cạnh giường, sau đó lại ngồi thật mạnh dậy.
Lý Bán Trang cảm thấy mình không nhìn lầm, cô ấy nhìn thấy một khuôn mặt người con gái dán chặt vào kính, xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, mờ mờ ảo ảo.
Lý Bán Trang không phải là một cô gái nhát gan, nhưng lúc này vẫn không khỏi sợ hãi, từng bước tới gần tấm rèm cửa.
- Soạt!
Lý Bán Trang lấy sức kéo mạnh tấm rèm từ trái qua phải, cánh cửa kính phản chiếu cảnh tượng bên trong, ánh sang trắng của bóng đèn neon khiến cho Lý Bán Trang có thể nhìn thấy phía bên ngoài cửa sổ một cách rõ ràng.
Ngoài cửa sổ thấp thoáng ánh đèn màu vàng của quảng trường trước công viên cây xanh, nhưng không có một khuôn mặt người con gái nào cả.
Lý Bán Trang nhìn xung quanh một hồi, cảm thấy mình đa nghi liền kéo bức rèm vào, lúc này