Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 319: Thần tiên.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Bởi vì có An Nam Tú mà Lý Bán Trang cảm thấy ma nữ cũng chẳng là gì, hơn nữa cô ấy cũng không cảm thấy có sự tồn tại của ma quỷ, chỉ coi đó là tự mình dọa mình, tinh thần hoảng loạn. Sau khi An Nam Tú đi ngủ được một lát, Lý Bán Trang nhìn vào rèm cửa không còn thấy cảm giác có ma nữ đang nhìn mình nữa, mơ mơ màng màng rồi ngủ mất.
Nửa đêm Lý Bán Trang tỉnh giấc, trong phòng hết mực yên tĩnh, bật chiếc đèn ngủ càng khiến cho trong phòng trở nên tĩnh mịch, chiếc máy điều hòa lạnh lẽo thổi gió. Lý Bán Trang đắp lại chiếc chăn bị An Nam Tú đạp tung, bỏ con kiến Đại Bá Vương Long đặt sang bên cạnh rồi lại nhìn vào bức rèm ở cửa sổ một cái.
Mặc dù không còn cảm giác bên ngoài tấm rèm cửa đó có gì nhưng Lý Bán Trang vẫn nhớ lại khuôn mặt của ma nữ đó, không ngờ cảm giác càng lúc càng rõ hơn, việc mình nhìn thấy tuyệt đối không phải là ảo giác, đó là một khuôn mặt thực sự tồn tại phía sau tấm kính cửa sổ.
Lý Bán Trang sờ cánh tay của mình có chút lành lạnh, vội vàng dậy khỏi giường tới phòng bên cạnh gõ cửa.
- Cốc, cốc, cốc!
Lý Bán Trang gõ một hồi lâu đều không thấy cửa mở, Lý Bán Trang càng lo lắng, lẽ nào việc mình nhìn thấy thực sự không phải ảo giác, con ma nữ đó làm cho anh hôn mê rồi?
Anh mình đâu có ngủ say như vậy chứ, ở trong nhà nếu như Lý Bán Trang dậy sớm thì sẽ tới chỗ anh trai véo mũi anh trai một cái, thơm lên má anh thì anh sẽ dậy và nắm lấy tay cô ấy, huống chi là ở một nơi xa lạ như thế này, không thể nào mình gõ cửa như vậy mà anh ấy không nghe thấy.
Gõ một hồi Lý Bán Trang mới vội vàng chạy tới chỗ nhân viên phục vụ dưới tầng trệt.
- Cô hãy mở cửa giúp tôi, tôi có chuyện gấp muốn gặp anh trai tôi nhưng anh ấy lại không mở cửa.
Lý Bán Trang vội vàng nói.
- Thưa cô, với tình huống này về nguyên tắc chúng tôi không thể mở cửa giúp cô được.
Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói, người ta không mở cửa là do người ta không muốn, một người nhân viên phục vụ mà tới mở cửa người ta không hài lòng trách mắng thì sao?
- Xin cô đấy, giúp tôi đi, tôi thực sự có việc gấp!
Chính vì như vậy nên Lý Bán Trang cũng ngại không dám nói chuyện có ma nữ cho nhân viên phục vụ, nếu không nhân viên phục vụ sẽ cho rằng cô ta bị thần kinh, càng không mở cửa giúp.
Nhân viên phục vụ cũng chẳng còn cách nào, vừa đi mở cửa vừa nói nếu có vấn đề gì thì Lý Bán Trang phải chịu trách nhiệm.
- Anh!
Lý Bán Trang đẩy cửa phòng ra, trong phòng không một bóng người.
Lý Bán Trang lo lắng chết đi được, vội kéo tay người phục vụ nói:
- Cô thấy chưa, anh trai tôi không có trong này!
Nhân viên phục vụ trợn mắt, trong phòng rộng như vậy, cô ta đương nhiên là có thể nhìn thấy không có người ở trong này rồi.
- Có thể là anh ấy đi ra ngoài ăn khuya rồi, hay là tôi sẽ để ý giúp cô, khách phòng này quay về tôi sẽ báo cho cô ngay được không?
Nhân viên phục vụ nói.
Lý Bán Trang do dự một lát rồi kéo rèm cửa sổ ra thì nhìn thấy một bóng người màu hồng đứng giữa sân lớn của công viên, mặc dù Lý Bán Trang không nhìn rõ mặt nhưng có thể cảm nhận được cô ta đang nhìn về phía mình.
- Ma! Ma kìa!
Lý Bán Trang kéo cô nhân viên phục vụ tới cửa sổ nhìn.
- Thưa cô, cô nên đi nghỉ sớm đi.
Cô nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói, bên ngoài chẳng có cái gì cả chỉ có một người con gái mặc bộ đồ màu hồng đứng giữa sân lớn. Mặc dù giữa đêm hôm mặc một bộ đồ màu hồng đi đi lại lại dưới bóng đèn màu vàng đỏ quả thật cũng khiến người khác hoảng sợ, nhưng cũng không thể nói người ta là ma được chứ.
- Cô không nhìn thấy sao?
Lý Bán Trang nhìn rất rõ ràng, thậm chí cô còn cảm nhận được khuôn mặt của con ma nữ đó đang cười nữa và còn cả sự dịu dàng tới đáng sợ.
- Nhìn thấy rồi thưa cô, cô không cần phải lo lắng, cô gái đó thời gian gần đây thường xuyên nhìn thấy cô ta, đầu óc cô ấy hình như có chút vấn đề, tối hôm nào cũng đi đi lại lại bên ngoài, người khác nói chuyện với cô ấy, cô ấy đều không để ý. Có lúc còn lấy một chiếc khăn lụa che mặt, không chừng đang lăng xê cho một game online nào đó trên mạng, thời gian trước còn có cái gì mà cô gái vượt thời gian nữa cơ. Bây giờ những người không biết xấu hổ nhiều lắm, trông cứ như là con ngốc ấy, lại cứ tưởng rằng mình rất có phong cách.
Cô nhân viên phục vụ cười nhạt nói.
- Thường xuyên nhìn thấy à?
Lý Bán Trang thở phào nhẹ nhõm.
- Đúng vậy, cô nghỉ ngơi đi.
Cô nhân viên phục vụ đẩy Lý Bán Trang ra ngoài cửa rồi đóng cửa phòng Lý Lộ Từ lại.
Lý Bán Trang một mình đứng ở hành lang, vẫn còn có chút gì đó không yên tâm, quyết định chạy tới giữa sân công viên đó xem.
Người con gái kia đã không còn đứng ở giữa sân nữa mà đứng ở vị trí khá tối, người con gái đó không nhìn Lý Bán Trang, chỉ cầm một cái quạt tròn quạt quạt, tóc hai bên mang tau bay phấp phới nhưng không giống bộ dạng ma nữ mình nhìn thấy ở cửa kính kia rồi.
Lý Bán Trang đang định đi qua đó thì hai người con trai chỉ mặc chiếc quần đi biển đi về phía cô gái đó.
- Người đẹp, chỉ có một mình sao?
Câu mở đầu điển hình.
- Đúng vậy, chỉ một mình thôi.
Giọng nói của cô gái dịu dàng vẻ sợ hãi.
- Hay là để anh em tôi đứng đây cùng cô nhé?
Một người khác nói.
- Cảm ơn ý tốt của hai vị thiếu gia, em đang đợi người khác.
Người con gái hơi cúi người áy náy nói.
Người con gái cười thẹn thùng như hoa khiến cho người khác hoa mắt chóng mặt.
- Đợi ai vậy? Con trai hay con gái?
Hai thanh niên đều nhìn tới nỗi không thể cử động được bước chân.
- Con gái ạ, một cô gái còn đẹp hơn cả em.
Mắt người cô gái đó đang giương lên khóe miệng nhếch lên ai oán, giống như là thừa nhận với hai người con trai này mình không đẹp bằng cô gái kia nên không cam lòng.
Vẻ mặt này của cô gái khiến cho người đàn ông không thể cưỡng lại được, hai người con trai nuốt nước bọt:
- Sao có thể chứ, em chính là người đẹp nhất rồi, làm gì có ai còn đẹp hơn em nữa chứ?
- Phải không đó?
Người con gái lại cười dịu dàng.
- Đi thôi, chúng ta cùng đi chơi, buổi tối ở công viên cũng có chỗ chơi rất vui.
Một người con trai đưa tay ra kéo cánh tay của cô gái.
Cô gái lấy chiếc quạt tròn nhẹ nhàng đẩy tay người con trai ra, có chút sợ hãi nói:
- Các anh không phải là định ăn hiếp em đó chứ?
- Không đâu, bọn anh là chính nhân quân tử.
Hai người con trai nhìn nhau một cái, đều