Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 321: Ba điều ước của thần tiên.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Đầu ngón tay như ngọc vuốt ve chén sứ trắng, da thịt nhẵn nhụi khiến người ta khó phân biệt đâu là màu da, đâu là màu sứ. Miệng chén kề sát môi đỏ mọng, tô điểm đóa hoa ướt át, thở ra một hơi, không ngờ giống như trời quang mây tạnh, như thể hơi thở bình thường của tiên nhân đều là vậy.
- Đây đúng là một điều ước khiến người ta nghi hoặc vô cùng!
Cô gái áo đỏ không hề cười nữa, nghi hoặc nói.
Lý Bán Trang nghẹn đỏ mặt, không biết giải thích như thế nào.
- Điều ước này của cô thật bất ngờ!
Cô gái áo đỏ trầm ngâm một lát.
– Xin lỗi, chờ tôi gọi điện một lát.
Lý Bán Trang cảm thấy thật may mắn, cô chưa có uống trà, nếu không bây giờ đã phun ra hết rồi. Vị thần tiên áo đỏ này đã ăn nói khoác lác, bây giờ còn muốn gọi điện. Chẳng lẽ thần tiên không dùng bùa hay pháp thuật truyền dặm ngàn âm gì đó sao?
Nếu không phải trên đầu còn một con cá đang bơi, Lý Bán Trang sẽ nghĩ đây chỉ là một trò đùa dai mà thôi.
Cô gái áo đỏ đi vào bên trong, một lúc lâu sau, khi Lý Bán Trang thấp thỏm không yên mới đi ra.
- Để cô chờ lâu, tôi vừa buồn bực một chút, tín hiệu ở đây không tốt.
Cô gái áo đỏ chân thành đến gần, khó xử nhìn Lý Bán Trang.
– Tôi cần xác nhận một chút, ước muốn này của cô không mang phiền toái cho tôi, nếu là được, tôi mới có thể giúp cô.
- Xác nhận thế nào?
Lý Bán Trang không rảnh để xem xét lời nói hành động của vị thần tiên này, chỉ cần là thần tiên là được rồi. Cho dù cô ta có chạy đến Newyork xếp hàng đợi mua điện thoại di động Apple Lý Bán Trang cũng không quan tâm.
- Là thế này, cô cũng biết thần tiên chúng tôi rồi đấy, kỳ thực rất nhàm chán, thỉnh thoảng cũng sẽ tư phàm. Tôi có một người chị đã tư phàm, cũng có nghĩa là có tình yêu. Cuối cùng, chị ấy thích anh trai cô, muốn gả cho anh trai cô, tự cho là vị hôn thê của hắn. Đấy là ước nguyện của chị ấy. Tôi đã đồng ý giúp chị thực hiện!
Cô gái áo đỏ đi vòng quanh Lý Bán Trang.
– Ước muốn của cô có mâu thuẫn với chị tôi không?
- Có một cô tiên muốn gả cho anh tôi?
Lý Bán Trang đần độn hỏi. Thế là sao???
- Chị ấy đã hạ phàm, không xem là tiên nữa. Chuyện của chị ấy cô không cần lo, chỉ cần trả lời, nếu tôi cho cô và anh trai cô không có quan hệ huyết thống, nhưng điều kiện là cô không thể vì thế mà gả cho anh cô. Cô đồng ý không?
Lý Bán Trang do dự. Nếu không được, thì điều ước còn có ý nghĩa gì nữa? Thậm chí còn bị mất cảm giác liên kết huyết mạch giữa mình và anh hai. Huống chi Lý Bán Trang cũng từng suy nghĩ, mình là em gái, luôn độc nhất vô nhị, một khi không còn là em gái nữa, có phải mình cũng bị phân chia tình yêu của anh hai với các cô gái khác hay không, mà không thể độc chiếm một tình yêu, cho dù đó chỉ là tình anh em, nhưng ít nhất không ai tranh giành được.
- Tôi có thể thay đổi điều ước không?
Lý Bán Trang ngẫm nghĩ một chút, cúi mắt, dưới tấm màn che màu bầu trời, gương mặt xinh đẹp có chút ảm đạm.
- Cho cô một cơ hội.
Cô gái áo đỏ thở dài.
- Lúc này đáng nhẽ tôi nên niệm vài câu thơ cho hợp tình hình, nhưng cô đừng thấy tên tôi có tình thơ ý họa mà nhầm. Kỳ thực tôi chỉ thuộc có hai bài, như xuân miên bất giác hiểu, khúc hạng hướng thiên ca, bạch mao phù lục thủy, thiên địa nhất sa âu…
- Tôi hi vọng anh hai có thể tự chọn người anh ấy thích mà không phải bị một điều ước thay đổi cuộc sống, tình yêu và tình cảm của anh ấy.
Lý Bán Trang không biết cô ta đang đọc thơ gì, hiện tại cô không rảnh để chú ý, chỉ biết nếu anh hai biết có người ước như thế, sẽ khiến anh ấy dần dần mất đi cảm tình với An Nam Tú và An Tri Thủy, đi yêu một cô gái khác. Anh ấy lại không thể thay đổi cái gì, nhất định sẽ vô cùng thống khổ. Lý Bán Trang không hi vọng như vậy, cô chỉ muốn anh hai tìm được hạnh phúc của anh, không phải bị vặn vẹo cuộc sống.
Chỉ cần anh hai có thể hạnh phúc, có được tình yêu anh ấy muốn. Điều ước của mình, cũng có thể buông tha.
- Không thành vấn đề!
Cô gái áo đỏ sảng khoái đáp.
- Thế… Thế không tính gây phiền phức cho cô sao? Cô đồng ý giúp chị cô trở thành vị hôn thê của anh tôi mà!
Đối phương đồng ý quá nhanh khiến Lý Bán Trang cảm thấy khó hiểu. Nhưng cũng bình thường, thần tiên giống An Nam Tú, không thể dùng suy nghĩ con người bình thường để đánh giá bọn họ được.
- Đương nhiên là không rồi. Cô không thấy sao? Tôi chỉ nói trợ giúp chị ấy, chứ đâu nói nhất định giúp chị ấy thực hiện. Tôi chỉ làm những việc có lợi để chị ấy trở thành vị hôn thê của anh hai cô thôi, còn cuối cùng chị ấy có thành công hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi không có hứng thú đi mai mối! Tôi cũng đã tính rồi, mua giúp chị ấy một bông hoa cài đầu cho xinh đẹp cũng coi như giúp chị ấy rồi.
Cô gái áo đỏ hơi mỉm cười.
– Điều ước của cô không tính là cản trở tôi. Cứ như vậy, tôi sẽ giúp cô thực hiện điều ước này.
- Cô có đúng là thần