Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 322: Tô Mộ Lý.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Mặc dù trong tiểu thuyết nội dung gặp được thế ngoại cao nhân đã xưa rồi, nhưng Lý Bán Trang vẫn cảm thấy mình đã gặp chuyện này.
Khi cô gái áo đỏ cho Lý Bán Trang ba điều ước, Lý Bán Trang đã cảm thấy mình gặp được thần tiên đích thực. Là cổ tích, là chuyện thần ma quỷ quái. Nhưng khi cô gái áo đỏ nêu lên ba điều ước của cô ta, Lý Bán Trang cảm thấy tiểu thuyết trở nên chân thật hơn rất nhiều.
Đương nhiên, trở lại hiện thực, Lý Bán Trang vẫn mơ mơ màng màng vài ngày, bị vây trong trạng thái vớ vẩn và cảm thụ vớ vẩn.
Lý Bán Trang còn muốn hỏi mấy vấn đề về người lợi hại hơn cô gái áo đỏ, nhưng cô gái áo đỏ không trả lời. Giáo viên phải có quyền uy nhất định với học sinh, hơn nữa nếu nói nhiều sẽ khiến Lý Bán Trang hiểu nhầm ‘cô gái cũng thường thôi’.
- Tôi 18 tuổi, có phải hơi muộn để học không?
Lý Bán Trang hơi mất tự tin. Dù sao đây là thứ mình chưa bao giờ tiếp xúc.
- 18 tuổi mà muộn? 180 tuổi học xong chương trình cơ sở đều được xem là thiên tài khó gặp!
Cô gái áo đỏ xua tay cười khẽ.
- Sư phụ, cô bao nhiêu tuổi?
Lý Bán Trang kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt. Nếu chỉ xét dung nhan, đúng là thì giờ đẹp nhất của con gái.
- 18!
Cô gái áo đỏ nhíu mày, ngượng ngùng cười, nhưng cô rất hài lòng với xưng hô của Lý Bán Trang.
- Vậy sư phụ đã hoàn thành chương trình cơ sở chưa?
Hóa ra là sư phụ trẻ. Lý Bán Trang không ngờ sư phụ 18 tuổi đã lợi hại như vậy. Thế thì 180 tuổi lợi hại biết bao nhiêu? Huống chi 180 tuổi mới học xong cơ sở, vậy chương trình cao đẳng thì sao?
Lý Bán Trang lại không nghĩ cô gái áo đỏ ngang tuổi với mình, thật vô nghĩa khi so sánh tuổi với người như thế. Chẳng nhẽ cô gái áo đỏ còn phải gọi cô bằng chị?
- Tôi chưa học xong, vì tôi tu luyện khác những người bình thường. Mấy thứ cơ sở không có tác dụng với tôi, huống chi chương trình cơ sở pháp thuật mênh mông pha tạp, làm loạn đầu óc người ta, nhưng có thể dùng để chiến đấu lại không nhiều. Ví dụ như có một môn học cơ sở cần mất 100 giờ dạy học của người thường, nhưng nội dung là nhận biết 360 mùi của các loại hoa cỏ khác nhau. Loại chương trình học cơ sở này có tác dụng gì?
Cô gái áo đỏ khinh thường nói.
– Ngốc mới đi học!
- Người mà cô nói rất lợi hại có học chương trình cơ sở không? Cô ấy học xong lúc bao nhiêu tuổi?
Lý Bán Trang vẫn không kìm được mà nhắc đến người sư phụ kiêng kỵ nhất.
- Cô ta học xong lúc 5 tuổi!
Cô gái áo đỏ nhìn chằm chằm Lý Bán Trang.
– Được rồi, hỏi đáp đến đây là hết. Hiện tại bắt đầu học tập bài thứ nhất “Đồ lực lượng” và “Sinh mệnh thán vịnh”!
Lý Bán Trang nhịn cười, càng tò mò với người rất lợi hại trong miệng giáo sư, thậm chí có chút sùng bái. 180 tuổi học xong chương trình cơ sở đã là thiên tài khó gặp, vậy cô ta học xong lúc 5 tuổi thì phải nói gì? Hẳn là thần chân chính!
Có lẽ Lý Bán Trang khó mà tin được một đứa bé học xong chương trình đại học, nhưng đổi thành một thế giới kì diệu khác, không phải là không có khả năng. Dù sao vốn không nên tồn tại một thế giới cũng đã tồn tại, tự nhiên không thể dùng suy nghĩ bình thường để phỏng đoán thế giới kia.
- Đáng tiếc không có “Đồ hô hấp” và “Sinh mệnh pháp tắc”, hai bản này mới là điển tịch nhập môn tốt nhất. Nhưng không sao, thiên phú vĩnh viễn quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Huống chi cô còn có một giáo viên tốt, có thể tránh được nhiều đường cong!
Cô gái áo đỏ tự biên tự diễn nói.
Cô gái áo đỏ lấy hai cuốn sách đưa cho Lý Bán Trang.
Lý Bán Trang nhận lấy. Hai cuốn sách màu nâu, bìa sách là loại da thú rất dày không biết tên. Bên trái trên bìa sách có một dấu hiệu vương miện, trong đó có một con thiên nga đang kiêu ngạo ngâm mình trong hồ nước lấp lánh.
Mở ra xem, văn tự trong đó Lý Bán Trang nửa chữ cũng không hiểu.
- Đây là loại ngôn ngữ gì? Học thế nào?
Muốn học mấy thứ này, phải học ngôn ngữ trước.
- Trước hết tôi sẽ dạy cô một loại ngôn ngữ. Đây là tầm quan trọng của thiên phú. Nếu người địa cầu bình thường muốn học loại ngôn ngữ này, bởi vì năng lực học tập bị đại não hạn chế, không thể dùng thần thuật để hắn tiến từ ngữ cảnh cấp thấp lên ngữ cảnh cấp cao. Nhưng yên tâm, tôi sẽ dùng thần thuật để cô học được văn tự cơ bản và ngữ pháp kết cấu của ngôn ngữ này, sau đó cô có thể thông qua học tập hằng ngày mà dần dần tinh thông.
Cô gái áo đỏ vươn năm ngón tay, một cây quyền trượng kim hoàng lơ lửng trong tay. Một đầu quyền trượng có treo kim linh, một đầu khác là một đóa hoa màu đỏ rất lớn, đẹp đẽ vô cùng, tầng tầng lớp lớp, nhụy hoa nhẹ nhàng rung động, lại bừng bừng sức sống như hoa tươi.
Lý Bán Trang nín thở. Hôm nay tiếp xúc với những thứ này khiến kiến thức của cô trở nên rộng hơn so với quá khứ. Những thứ ngạc nhiên quái dị hôm nay đều trở thành bình thường.
Quyền trượng lơ lửng trong không trung, cô gái áo đỏ vươn ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng xé một mảnh đóa hoa xuống. Đóa hoa hóa thành một điểm đỏ sáng rực, quấn quanh Lý Bán Trang.
Cô gái áo đỏ nhẹ nhàng niệm chú, đó là thanh âm tuyệt vời như tiếng trời, giống như dịu dàng vuốt ve đôi tai Lý Bán Trang. Nụ cười dịu dàng của cô gái áo đỏ không còn khiến Lý Bán Trang cảm thấy giống hồ ly giảo hoạt nữa, mà hơn một phần linh hoạt kì ảo thánh khiết.
Lý Bán Trang nhíu mày. Thanh âm truyền