“Nghĩ đến là thành”? Lý Bán Trang nghe được tên này, liền nhớ tới Tô Mộ Lý chơi trò thần tiên cho Lý Bán Trang ba điều ước.
Nhìn An Nam Tú vô cùng đắc ý, Lý Bán Trang nhịn cười. Trước khi đi, Lý Nghênh Trân còn phải dạy một khóa cấp tốc cho cô, biểu diễn ở đại sảnh cơm tây và biểu diễn tại vũ hội sinh nhật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tựa như Lý Bán Trang nếu biểu diễn trước một đám học sinh tiểu học thì không có áp lực gì, nhưng khi thi chuyên nghiệp lại hơi khẩn trương. Không quan hệ đến trình độ của mình, không ai sinh ra đã có phong phạm sân khấu hoàn mĩ không sứt mẻ, luôn phải tự điều chỉnh mình. Lý Nghênh Trân dạy cô lễ tiết, đánh đàn dương cầm cũng không phải ca múa, muốn làm nghệ thuật thì phải phân biệt giữa tác phẩm nghệ thuật xuất sắc và tiết mục cây nhà lá vườn.
Lý Lộ Từ đánh giá củ khoai tây nhỏ, ánh mắt tràn ngập khả nghi. Mấy thứ đồ của An Nam Tú không phải cứ nghe thấy tên là đoán được công dụng. Ví dụ như cái ‘vô địch khiêu khiêu hoàn’ kia, kết quả ăn vào có thể biến thành người mình tưởng tượng, không liên quan gì đến tên cả.
“Nghĩ đến là thành” nếu là ‘Cật liễu tựu đảo mai hoàn’ (Thuốc Ăn vào là hư), Lý Lộ Từ cũng sẽ không cảm thấy kì quái.
- Chỉ cần ăn “Nghĩ đến là thành”, sau đó tập trung tinh lực, trong lòng niệm chú nguyện vọng của mình, nhất định có thể thực hiện được. Đương nhiên không có tác dụng ngay lập tức, nhưng nhất định sẽ thành công.
An Nam Tú tin tưởng tràn đầy, đồng thời hơi khinh miệt:
- Con gái xứ thổ dân như An Thủy Thủy, nguyện vọng của cô ta càng dễ dàng thực hiện, cơ bản chỉ cần không mang đến phiền toái cho tôi, không khiến tôi phản cảm thì không có vấn đề gì.
- Thật là lợi hại!
Lý Thi Thi tán tưởng, nịnh nọt nói:
– Tú Công Chúa, ngài có thể cho em một viên không?
- Em không cần ăn, nói nguyện vọng của em đi, chị sẽ thực hiện cho em! – An Nam Tú hào phóng nói.
- Em muốn một chiếc xe đạp điện! – Lý Thi Thi lập tức ước.
- Lý Lộ Từ, lập tức mua cho cô bé một chiếc xe đạp điện! – An Nam Tú lập tức giúp Lý Thi Thi thực hiện nguyện vọng.
Nguyện vọng của Lý Thi Thi nằm ngoài dự kiến của Lý Lộ Từ, phương pháp thực hiện nguyện vọng của An Nam Tú lại càng bất ngờ. Lý Lộ Từ ngẩng đầu nhìn trần nhà, hoài nghi công hiệu “Nghĩ đến là thành”.
- Đồ keo kiệt, không phải nói tốt lắm sau. Một đống kem cây cũng không sao, một chiếc xe đạp điện có khác gì sáu ngàn cái kem cây đâu. Ở chỗ tôi có cả trăm ngàn cái! – An Nam Tú làm công chúa điện hạ, đương nhiên là hào phóng rộng rãi.
- Đi, không thành vấn đề!
Lý Lộ Từ nể mặt An Nam Tú, An Nam Tú không thể biến ra một cái xe đạp điện, nếu Lý Lộ Từ không đồng ý, như vậy theo lý luận của An Nam Tú, cô có thể đúng lý hợp tình ra cửa hàng cướp một cái cho Lý Thi Thi.
- Tú Công Chúa, ngài thật lợi hại!
Lý Thi Thi sùng bái không thôi.
- Đương nhiên rồi!
An Nam Tú không chút khiêm tốn nói.
- Hai người cứ chơi đi.
Lý Lộ Từ bỏ “Nghĩ đến là thành” xuống, không đùa với hai cô bé nữa.
- Từ từ, khinh thường “Nghĩ đến là thành” sao? Đây là tôi nghiên cứu tỉ mỉ ra, thần thuật sư bình thường căn bản không có khả năng chế tạo loại thuốc thần kì như vậy!
An Nam Tú rất tức giận, khó có khi mình không ngại cuộc sống đặc thù của An Tri Thủy mà tặng quà, Lý Lộ Từ lại khinh thường lễ vật của An Nam Tú.
- Vậy cô nói rõ xem, tại sao nguyện vọng lại không thể mang đến phiền toái cho cô, không khiến cô phản cảm mới có thể thực hiện?
Lý Lộ Từ cảm thấy trong này chắc chắn có vấn đề, hơn phân nửa là nói rõ công hiệu “Nghĩ đến là thành”, hay là cần An Nam Tú nhúng tay vào mới có thể hoàn thành, đồng thời nguyện vọng của An Tri Thủy cũng sẽ bị An Nam Tú biết được.
Đôi mắt An Nam Tú chuyển khắp nơi, vừa vặn ăn xong kem, đột nhiên cô nghĩ đến:
- Lý Thi Thi, chúng ta đi mua kem que, em có tiền không?
- Em có nhiều thế này.
Lý Thi Thi lấy ví tiền cho An Nam Tú xem.
- Tiêu hết luôn!
An Nam Tú không khách khí nói.
- Được!
Lý Thi Thi biểu hiện coi tiền như rác, còn rất vui vẻ.
- Đừng đánh trống lảng!
Lý Lộ Từ còn không hiểu An Nam Tú sao? Thái độ của cô đã nói rõ “Nghĩ đến là thành” có vấn đề rất lớn.
- Tôi có đánh trống lảng sao? Ý anh là tôi đang lảng tránh? Hừ, chẳng qua tôi lười nói nhiều thôi!
An Nam Tú bị vạch trần, không chút do dự phủ nhận.
- Nói cho anh biết, sau khi ăn vào “Nghĩ đến là thành”, nó sẽ ghi chép lại nguyên vọng của An Tri Thủy, sau đó tôi có thể biết nguyện vọng của cô ta, cho nên nếu không khiến tôi phiền toái, không phản cảm, tôi sẽ giúp cô ta thực hiện. Món quà như vậy chỉ có kẻ ngu mới đi nghi ngờ lung tung!
- Vậy người khác ăn có tác dụng không?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Đương nhiên là có.
Lý Lộ Từ há mồm ăn luôn “Nghĩ đến là thành”, sau đó tập trung ước nguyện.
- Em chứng minh cho chị nhé, quà chị tặng An Thủy Thủy bị Lý Lộ Từ ăn mất rồi!
An Nam Tú nói với Lý Thi Thi, sau đó vừa thẹn vừa giận đỏ mặt:
– Lý Lộ Từ, anh đang ước cái gì đấy? Anh muốn chết sao???
Lý Lộ Từ cười ha ha, chạy ra ngoài.
Đương nhiên Lý Lộ Từ sẽ không đem mấy thứ kì lạ đó tặng cho An Tri Thủy. Quà sinh nhật An Nam Tú quả nhiên rất mới lạ, nhưng quan trọng là An Nam Tú làm việc khó mà khiến Lý Lộ Từ yên tâm. Cô chỉ biết suy xét nên làm thế nào hoàn thành nguyện vọng của người khác, còn thủ đoạn có khiến người khác phiền toái hay không không liên quan đến cô. Huống chi An Nam Tú tặng món quà này An Tri Thủy còn có ý muốn rình mò tâm sự.
Hơn nữa nếu nguyện vọng của An Tri Thủy có liên quan đến Lý Lộ Từ, vậy thì “Nghĩ đến là thành” sẽ biến thành “Nghĩ đến là hỏng”. (Vừa nghĩ đến