- Cậu cứ khiêng đi, chị đi lấy cho cậu bảng màu với khuôn khắc. Lần này muốn khắc hoa văn gì trước mặt?
Cô gái mở cửa, xoay người hỏi.
- Ừm… Phía trước khắc dòng nước, bên trên một chiếc thuyền, trên thuyền có lữ khắc. Sau lưng khắc ‘hữu nghị thiên trường địa cửu’.
Lý Lộ Từ nói.
- Phía trước làm vậy nghĩa là sao? Còn phía sau, cậu có thể chọn câu khác càng tục khí hơn được không?
- Tên của cô ấy có chữ ‘Thủy’, tên của em có chữ ‘Lộ’, lữ khách du thuyền trên nước, không phải ý là ‘Lộ Thủy’ sao?
Lý Lộ Từ đắc ý.
- Thật không ngờ cậu lại là người như vậy, quá hạ lưu!
Cô gái khinh bỉ nhìn Lý Lộ Từ, nụ cười càng thêm quyến rũ.
– Không thích đi đường bộ hả?
- Anh còn ghê tởm hơn em!
Lý Lộ Từ nổi da gà khắp người.
Cô gái cười lắc đầu, đi ra ngoài làm việc.
Chờ đến khi Lý Lộ Từ làm xong, đi ra ngoài, cô gái đang cầm bút, ngón tay dài nhỏ đè trên giấy, tạo ra từng đường nét tỉ mỉ, sau đó đưa cho Lý Lộ Từ:
- Thế nào, được chứ? Cậu khắc đi, chi tiết chị sẽ xử lý một chút, cuối cùng cũng được xem là tinh phẩm.
Lý Lộ Từ gật đầu, sau đó cắm cúi làm.
- Cũng không tệ lắm.
Cô gái nhìn Lý Lộ Từ cắt tấm ảnh chụp chung hai người thành hình tròn, sau đó bỏ vào giữa hai miếng ngọc, lại khảm vào một mảnh thủy tinh mỏng.
- Cần thêm một sợi dây chuyền thật đẹp nữa.
Cô gái nói.
- Không cần, cô ấy không đeo đâu. Da mặt cô ấy mỏng, nếu không có thêm câu ‘hữu nghị thiên trường địa cửu’, cô ấy chắc chắn sẽ không nhận món quà này.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ nói.
- Cô gái như vậy rất tốt. Nhưng loại con gái này một khi buông tâm với cậu, chờ hai người xác lập quan hệ, cô ấy sẽ quản rất chặt. Loại người hoa tâm như cậu kỳ thật không thích hợp với cô gái đơn thuần như vậy.
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu.
- Em hoa tâm? Cứ như anh hiểu em lắm ý.
Lý Lộ Từ lắc đầu.
– Xong rồi, bao nhiêu tiền?
- Cậu giúp chị rồi, chút tiền ấy không cần đâu.
Cô gái lắc đầu.
- Nhất định phải trả!
Kỳ thật Lý Lộ Từ cũng không quen thuộc với cô gái lắm, chẳng qua lần trước làm quà cho Lý Tử có đến hơn vài lần, người này cũng rất dễ nói chuyện.
- Được, để lại số điện thoại, tính giá khuyến mãi cho cậu.
Cô gái tùy ý nói.
Lý Lộ Từ biết mình không phải là nhân vật quan trọng gì, số điện thoại cũng không quý, liền để lại cho cô gái.
- Anh Mã, thực ra tên thật của anh là gì thế?
Lý Lộ Từ hỏi, bởi vì thấy người đại biểu đăng ký quyền kinh doanh cho cửa hàng trên cục công thương thuế vụ là Mã Thế Long, Lý Lộ Từ liền gọi cô ấy là anh Mã, cô ấy cũng chưa từng phủ nhận, nhưng Lý Lộ Từ cũng từng nghe có người gọi cô là Phật Gia.
- Phật Nghê Thường.
Cô gái cười yếu ớt.
- Giống tên trong tiểu thuyết võ hiệp, hơn nữa còn là cao thủ, rất lợi hại!
Nghe tên này, Lý Lộ Từ liền nhớ tới Kiều Niệm Nô, đều là loại tên vô cùng có cổ vận khí.
- Ý là ‘phật thủ giải nghê thường’, cũng là tên biến hóa bài danh.
Cô gái giải thích.
- Ồ, hiểu rồi, gặp lại sau.
Lý Lộ Từ cầm đôi hoa tai ngọc rời đi. Hắn cảm thấy mình có thể hiểu được tên này, Phật đều là đàn ông, Nghê Thường là quần áo phụ nữ. Nghĩa là đàn ông cởi đồ phụ nữ? Lý Lộ Từ không hiểu tên như vậy, tên này có nghĩa là đàn ông chỉ mặc quần áo phụ nữ.
Đúng vậy, Lý Lộ Từ gọi cô ấy là anh Mã, vì hắn đã sớm nhận ra.
Giữa trưa Lý Lộ Từ trở về một chuyến, hai cô bé đều không có ở nhà. An Nam Tú và Lý Thi Thi đi ra ngoài, thói quen không mang di động của An Nam Tú vẫn không sửa được, nhưng may mà Lý Thi Thi có mang.
Lý Lộ Từ bấm điện thoại, tiếng chuông di động Lý Thi Thi vang lên dưới tấm thảm.
“Không thể để Lý Thi Thi tiếp tục chơi với An Nam Tú.”
Lý Lộ Từ cảm thấy mình không nên giới thiệu Lý Thi Thi làm quen với An Nam Tú, càng không nên để Lý Thi Thi có nhiều cơ hội tiếp xúc An Nam Tú như vậy. An Nam Tú lộn xộn không sao, bởi vì cho dù cô có lộn xộn, người khác cũng không làm gì cô được. Nhưng Lý Thi Thi thì khác, Lý Thi Thi là người thường, cô bé mà lộn xộn chỉ biết càng thêm phiền toái mà thôi.
Lý Lộ Từ lại thử gọi điện cho An Nam Tú, kết quả thông máy.
- Anh Lý Bạch, em cầm điện thoại của Tú Công Chúa, camera rất rõ ràng.
Thanh âm Lý Thi Thi rất lớn.
- Mấy đứa ở đâu, không về ăn cơm à?
Cuối cùng Lý Lộ Từ cũng yên tâm một chút. Con gái tuổi này mà không mang di động khi đi ra ngoài, trong cái xã hội hỗn loạn này thực khiến người ta không yên tâm.
- Không về, tụi em đang bay trên trời mà, còn quay rất nhiều video quay từ trên cao nữa. Tụi em muốn ra biển cưỡi cá mập!
Lý Thi Thi hưng phấn nói.
- Đưa điện thoại cho An Nam Tú!
Lý Lộ Từ vỗ mạnh trán, còn không bằng để Lý Thi Thi ở nhà một mình, an toàn hơn.
- Cái gì á? – An Nam Tú tức giận nói.
- Cô mang Lý Thi Thi bay ra biển rồi? Cưỡi Tú Tú đi?
An Nam Tú, Lý Thi Thi, con cua, ba tên này không tên nào làm người ta yên tâm nổi, ngang sức ngang tài.
- Đúng thế. Chúng tôi rất vui vẻ, anh cứ đi chơi với Thủy Thủy của anh đi, không cần quan tâm đến tôi!
An Nam Tú hừ một tiếng.
- Tối về sớm một chút, tôi có chuyện mới kể cho cô nghe.
Lý Lộ Từ đột nhiên dịu dàng nói. Kỳ thật cho dù cùng đi chơi với Lý Thi Thi, An Nam Tú cũng không thấy vui vẻ nhiều lắm. Với cô, người duy nhất trên thế giới có thể khiến cô không cô độc mà vui vẻ, đại khái chỉ có mình. Nếu hiện tại cô ấy muốn dẫn Lý Thi Thi đi giải sầu, cứ để cô ấy đi, không thể luôn lo lắng cô ấy sẽ