Mua xe đạp điện xong, ba người lái xe đến sân thể dục đại học Quốc Gia.
Sân thể dục đủ lớn, có thể lái được rất xa mà không lo lắng khi rẽ bị trở ngại. Lý Thi Thi biết lái xe đạp, vấn đề thăng bằng không cần lo lắng, có thể học rất nhanh.
An Nam Tú ôm con kiếm Bá Vương Long đứng dưới bóng râm bức tường, gió lạnh thổi tóc dài phiêu động, nhìn Lý Lộ Từ dạy Lý Thi Thi lái xe đạp điện.
- Cho dù em lái kiểu gì cũng sẽ không thể ngã được, anh sẽ chạy phía sau giữ đuôi xe.
Lý Lộ Từ dạy Lý Thi Thi như dạy lái xe đạp. Người bình thường sẽ không dám cam đoan như vậy, bởi vì tốc độ của xe đạp điện, trọng lượng, quán tính hơn xa xe đạp. Nhưng những thứ đó không thành vấn đề với Lý Lộ Từ.
Lý Thi Thi không sợ chân tay co cóng. Anh Lý Bạch đã nói như thế rồi, Lý Thi Thi liền tăng thêm tốc độ. Chiếc xe Lý Lộ Từ chọn tốc độ cao nhất là 40 km/h, hắn có thể thoải mái chạy theo.
Lý Thi Thi chỉ phải tập rẽ trái rẽ phải, cảm giác, tăng tốc và mở đèn pha, rất đơn giản.
- Anh Lý Bạch dạy như thế, em học không được đâu. Anh buông ra… Thấy em ngã anh hãy cứu mạng!
Lý Thi Thi nghĩ chút rồi nói.
- Được, vậy em phải kêu lên nhé.
Lý Lộ Từ cười buông ra. Cái này giống như trẻ con tập đi, cứ nâng đỡ thì nó sẽ không biết đi, phải để nó tự đi hai bước, ngã vài lần mới được.
Lý Lộ Từ không giữa đuôi xe, Lý Thi Thi không dám để chân lên bàn đạp, vẫn đặt bên sườn, chậm rãi đi tới. Cô thử quẹo cũng không có vấn đề, nhưng khi đến gần cửa sân bóng đá đột nhiên vọt vào mặt cỏ. Lý Thi Thi khẩn trương kêu lên:
- Cứu mạng!
Lý Lộ Từ vẫn đi theo, một tay nâng xe đạp điện, tay kia đỡ lấy eo Lý Thi Thi, giúp cô duy trì thăng bằng.
- Đừng kêu cứu mạng, không nghiêm trọng như vậy. Ngã lên cỏ cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng kêu cứu mạng dễ đưa đến những người hăng hái làm việc nghĩa.
Lý Lộ Từ nhớ đến chuyện mình bị đánh một gậy vào đầu.
- Anh hùng cứu mĩ nhân vốn là như vậy mà. Phải kêu cứu mạng!
Lý Thi Thi tiếp tục lái.
- Làm gì có ai tự nhận là mĩ nữ?
Lý Lộ Từ nhìn một bên mặt Lý Thi Thi. Ánh mặt trời vẫn nóng bỏng, chẳng qua thanh niên luôn không để ý. Hai má Lý Thi Thi cực kì trắng nõn, mất đi nét bụ bẫm của trẻ con, thêm chút đường cong yếu ớt của thiếu nữ. Nụ cười luôn rất đơn thuần, cổ gầy và xương quai xanh tinh xảo luôn khiến Lý Lộ Từ cảm thấy cô yếu ớt như một mầm non nhỏ.
- Anh là anh hùng còn gì, Thi Thi đương nhiên là mĩ nữ, thế mới xứng cho anh Lý Bạch cứu mạng!
Lý Thi Thi không thèm để ý, cười đỏ mặt.
- Vẫn còn khoe khoang! – Lý Lộ Từ giữ lại để cô không chạy vào trong sân bóng – Anh thấy nếu là anh hùng thì cô gái xấu cũng phải cứu, nếu không đã không coi là anh hùng.
- Trên TV anh hùng đều cứu mĩ nữ. Em chưa từng thấy anh hùng nào cứu gái xấu cả.
Lý Thi Thi ngẫm nghĩ lại một chút, cảm thấy đúng là không có.
- Lúc nãy có một người đấy! – Lý Lộ Từ vỗ ngực.
- Anh Lý Bạch nói em là gái xấu???
Lý Thi Thi đột nhiên buông xe đạp điện, cười khanh khách nhào vào đánh Lý Lộ Từ.
- Lý Thi Thi!
Lý Lộ Từ hoảng sợ. Cô bé này thật là…
Không biết nói gì cho phải, Lý Lộ Từ chỉ có thể ôm cổ cô, sau đó xe đạp điện mất thăng bằng, lập tức ngã xuống mặt cỏ.
- Em học xong rồi!
Lý Thi Thi không cảm thấy chuyện cô vừa làm nguy hiểm cỡ nào, hoặc là rất tin tưởng đứng bên cạnh Lý Lộ Từ sẽ không bị thương.
- Như thế mà gọi là học xong à? Học xong buông tay lái vồ vào ngực người khác? – Lý Lộ Từ nặng nề buông cô ra – Còn như thế nữa thì không cho em xe đạp điện!
- Tú công chúa biết lái không? – Lý Thi Thi lại hỏi.
- Anh nói em có nghe không đấy? Trên đường không được làm chuyện nguy hiểm như vậy!
Lý Lộ Từ nghiêm khắc nói.
- Biết rồi, có anh Lý Bạch bên cạnh em mới làm! – Lý Thi Thi cười tủm tỉm gật đầu.
- Anh ở bên cạnh cũng không cho làm! Nếu như anh không kịp cứu thì sao?
Lý Lộ Từ không hài lòng.
- Dạ, biết rồi!
Lý Thi Thi chu miệng. Người lớn đều như thế, cứ quan tâm đến những việc rõ ràng không có khả năng xảy ra. Anh Lý Bạch cũng thế. Nhưng anh Lý Bạch quan tâm mình, Lý Thi Thi vẫn rất vui mừng.
- Lại đi một lúc nữa, anh không chạy theo em đâu.
Lý Lộ Từ cảm thấy cô không có nhiều vấn đề lắm, không cần chạy theo cũng sẽ không ngã. Nhiều người chỉ cần thoáng qua cũng biết lái xe đạp điện rồi.
Lý Thi Thi lại chạy vài vòng, Lý Lộ Từ không chạy theo, cô cũng đi chậm, không dám làm bậy.
Học xong, ba người về nhà. Nhưng khi về An Nam Tú lái xe. Lý Bán Trang đã nấu cơm xong, nghe nói anh trai mua cho Lý Thi Thi một chiếc xe đạp điện, lắc đầu im lặng.
Kì nghỉ hè chuẩn bị kết thúc, Lý Thi Thi nhận được điện thoại từ nhà nói cha cô đã trở lại, Lý Thi Thi đành lái xe đạp điện về nhà, lưu luyến không rời, còn khóc lên. An Nam Tú thúc giục cô đi mau, Lý Lộ Từ nói lúc nào cũng có thể tới chơi, Lý Bán Trang nhắc cô phải chú ý học hành. Lý Thi Thi nghĩ đến buổi tối anh Lý Bạch có thể tới nhà Triệu Tráo nên không thương tâm nữa.
Sắp khai giảng, Lý Lộ Từ cũng không làm gia sư nữa. Mấy người Mã Đức Lý phải đi học. Tính thấy mấy ngày tới không cần đi học mà ở nhà chơi game, Lý Lộ Từ đương nhiên ủng hộ.
- Tôi không thể đi chơi suốt ngày đêm không về nhà.
Chơi hết một ngày, Tôn Ngạn Thanh đề nghị tiếp tục thâu đêm, Lý Lộ Từ chỉ có thể từ chối.
- Tôi còn không chơi với Mai Tử, đặc biệt đến chơi với các cậu, cậu muốn đi?
Mã Đức Lý không hài lòng.
- Cậu còn vội hơn cả người có bạn gái? – Tần Nam cũng bất mãn – Chẳng lẽ có tiến triển với An Tri Thủy?
- Tiến triển thì có, nhưng An Tri Thủy còn kiên trì chúng ta chỉ là bạn tốt!
Liễu Tử Việt cười hì hì. Cậu ta thường xuyên lên diễn đàn của trường. Trên diễn đàn thường có bài viết về tin đồn của Lý Lộ Từ và An Tri Thủy, nhưng An Tri Thủy không muốn dùng đặc quyền ngăn cản. Chỉ cần đối phương không công kích người thân, ác ý hãm hại, đồn đãi bậy bạ, An Tri Thủy sẽ không xóa bài viết đó. Chẳng qua trả lời một câu “Chúng tôi chỉ là bạn tốt”.
Cô ấy vừa trả lời như vậy, bài viết vốn được mọi người chú ý lập tức đứng đầu. Dù sao cũng là trên mạng, người dám cười An Tri Thủy nhiều lắm. Sau đó An Tri Thủy cũng rút kinh nghiệm, mặc kệ bài viết gì cũng không trả lời. Nhưng lại có người nói cô cam chịu, chọc tức An Tri Thủy.
- Trong nhà còn có một