Lý Bán Trang đứng trên bậc thang, vừa vặn có thể nhìn thẳng anh hai, cảm giác thật sự có chút khác biệt. Bình thường vẫn ngẩng đầu nhìn anh ấy, góc độ không giống nhau. Đối mặt như vậy, ánh mắt hai người đặt trên một đường thẳng, khiến Lý Bán Trang có cảm giác mới mẻ khi nhìn khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
- Em nhất định phải đếm kĩ xem anh có bao nhiêu sợi lông mi, ngay cả lông mũi cũng phải đếm rõ ràng!
Lý Bán Trang nhìn một hồi, quyết tâm nói.
- Em có thấy buồn nôn không vậy?
Lý Lộ Từ không ngờ cô đột nhiên nói vậy, bật cười.
- Có cần đếm luôn sợi tóc không?
- Nhiều quá, tạm thời bỏ qua. Chờ em học quân sự về bắt đầu đếm sau.
Lý Bán Trang còn dự định trước.
- Được. Vậy em cứ học quân sự cho tốt đi, anh chờ em về đếm lông mi.
Lý Lộ Từ kéo tay cô. Hôm nay đến báo danh ở Học viện Âm Nhạc Trung Hải, Lý Lộ Từ cũng muốn đi xem những mĩ nữ tràn ngập khí chất văn nghệ nghệ thuật.
- Nhưng anh phải hứa với em mấy chuyện, không thì em có thể chạy về kiểm tra bất cứ lúc nào!
Lý Bán Trang uy hiếp không chịu học quân sự cho tốt.
- Em nói xem.
Lý Lộ Từ buông hành lí xuống. Hắn biết chắc chắn em gái có nhiều điều muốn nói với mình. Nhưng ở nhà không tiện, An Nam Tú sẽ không cho Lý Bán Trang cơ hội.
- Thứ nhất, cuộc sống của anh quan trọng nhất là tự chăm sóc bản thân, mà không phải chăm sóc tốt An Nam Tú. Anh phải tự lo cho mình thật tốt, mới có thể chăm sóc cho người khác. Ngủ sớm dậy sớm, không được thức đêm chơi game, không được ăn cơm sai giờ, càng không được ăn kem giải khát thay uống nước, hiểu chưa?
Lý Bán Trang khoát tay lên vai anh hai, chăm chú dặn dò.
- Hiểu rồi!
Lý Lộ Từ cười. Lý Tử phải khai giảng, vài ngày trước mình còn chơi game với bạn bè làm cô ấy rất bất mãn.
- Thứ hai, buổi sáng phải gọi điện cho em, để Lý Tử thoải mái mà đối diện với một ngày gian khổ. Buổi tối phải gọi điện cho em, để trong lòng Lý Tử ngọt ngào an ổn đi ngủ!
Lý Bán Trang cảm thấy việc này rất quan trọng, bằng không có khi thực sự sẽ chạy về.
- Sẽ gọi điện thoại, nhưng ngọt ngào thì khỏi đi. Đến khi em tìm được bạn trai thì sẽ có ngọt ngào.
Lý Lộ Từ khó xử nói.
- Trước khi có bạn trai, đây là trách nhiệm của anh, không được cự tuyệt!
Lý Bán Trang cực kì cứng rắn nói, sau đó lại dịu xuống:
- Còn có, trong nhà chỉ còn lại anh và An Nam Tú. Hai người lúc nào cũng ở bên cạnh, cùng ăn cùng học, cùng về nhà, buổi tối cũng ngủ một chỗ. Không cho phép quên em!
Lý Bán Trang nghẹn ngào. Không có cách nào, lời nói cuối cùng của An Nam Tú có lực công kích quá mạnh mẽ, mang thuộc tính tấn công vào tinh thần, phòng ngự không có hiệu quả.
- Cho dù anh quên dòng họ của mình, cũng sẽ không quên Lý Tử âu yếm, đồ ngốc!
Lý Lộ Từ lau nước mắt cho cô. Phụ nữ đúng là được tạo ra từ nước, muốn khóc liền khóc. Ngay cả An Nam Tú cũng không quan tâm niềm kiêu hãnh của công chúa, để Lý Lộ Từ thấy cô chảy nước mắt.
- Chỉ sợ anh chơi với cô ta mà vui quá, quên dòng họ của mình luôn! – Lý Bán Trang sụt sịt mũi – Cuối cùng, cho anh một lời đề nghị cực kì đáng cân nhắc, nhưng không nhất định phải thực hiện. Em sắp rời nhà 1 tháng, giúp anh có một cơ hội rất tốt. Trong nhà có dư một cái giường, nhưng không phải để cho anh. Nếu anh tìm được lý do thích đáng, có thể để chị Tri Thủy sang ở vài ngày.
Lý Lộ Từ vừa lau nước mắt cho Lý Bán Trang, vừa mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vui sướng.
- Nhìn anh vui mừng kìa! Mặc dù em thích chị Tri Thủy hơn, nhưng điều kiện trước tiên là anh không thể vì mấy người đó mà bỏ em sang một bên. Nếu không em sẽ ghét hết tất cả!
Lý Bán Trang ghen tuông nói.
- Em đã sớm suy nghĩ rồi. Cho nên hôm đó, khi em ở lại với chị Tri Thủy, em có thử qua tâm ý của chị ấy. Chị ấy cực kì kiên quyết từ chối, nhưng em vẫn thấy chị ấy có chút khát khao. Không phải chị ấy kháng cự sống dưới một mái nhà với anh, chẳng qua thiếu một lí do chính đáng thôi.
- Cần có lí do sao?
Lý Lộ Từ thở dài. Lý do lần trước còn chưa đủ đâu. Lý do lần này chỉ sợ phải hơn lần trước gấp trăm lần. Ví dụ như zombie tập kích thành phố, chỉ có nhà Lý Lộ Từ là an toàn… Nếu không, lấy gì để An Tri Thủy chịu lại đây?
- Được rồi, anh cứ từ từ mà suy nghĩ. Cho dù đến khi em sắp về rồi anh mới nghĩ ra, chỉ cần có thể mời chị ấy sang, em cũng có thể đi chỗ khác ở. – Lý Bán Trang nắm chặt tay – Em vĩnh viễn là người ủng hộ tin cậy nhất của anh. Còn An Nam Tú, tự anh giải quyết.
- Vậy thì thôi đi.
Lý Lộ Từ cực kì mong chờ, nhưng không thể chỉ nghĩ tới hạnh phúc. An Nam Tú và Lý Bán Trang đấu võ mồm đã đủ khiến Lý Lộ Từ đau đầu. Để An Nam Tú và An Tri Thủy ở chung dưới một một mái nhà, không khí trong nhà lúc nào cũng có độ pH dưới 7, chỉ sợ mỗi ngày mình đều phải an ủi An Tri Thủy khóc sướt mướt, sau đó dụ dỗ An Nam Tú ghen tuông, không thể làm được bất kì chuyện gì khác.
- Hì hì, không dễ gì hưởng thụ trái ôm phải ấp như vậy đâu. Chỉ muốn hạnh phúc mà không muốn trả giá là không được!
Lý Bán Trang nghiêng đầu, hôn lên hai má anh trai.
- Cho anh một chút ngọt ngào, không cần sợ hãi gian nan khốn khó, dũng cảm tiến tới, vượt mọi chông gai. Nếu anh có thể để An Tri Thủy và An Nam Tú chung sống hòa bình, thế giới này không gì có thể ngăn cản được anh nữa.
- Ngăn cản anh cái gì? Chỉ biết nói hươu nói vượn!
Lý Lộ Từ sờ mặt, cảm giác ướt mềm, còn có mùi thơm mát. Kéo tay em gái, đi vào trong ánh nắng mặt trời.
Lý Lộ Từ gỡ xuống thùng dụng cụ đằng sau xe đạp điện, đặt hành lí lên, sau đó đi về phía Học viện Âm Nhạc Trung Hải.
Cũng như nhiều trường đại học khác, cho dù học sinh bản địa cũng đều sắp xếp giường ngủ. Vì rất vất vả mới chấm dứt cuộc sống trung học như nhà giam, luôn chờ mong ở cuộc sống đại học tự do trong tương lai. Nghĩ đến có thể chui vào ổ chăn bất cứ lúc nào, máy tính dưới giường, cung cấp điện 24h, quang minh chính đại xem phim chơi game đọc truyện, không sợ bị kiểm tra phòng. Cho dù không phải tất cả trường đại học đều như thế, nhưng cũng rộng rãi hơn trung học nhiều.
Rất nhiều học sinh bản địa tìm đủ lí do để vào ở trong trường học. Học sinh trung học luôn tràn ngập khát khao với cuộc sống đại học. Sau một năm rưỡi, hầu hết mọi người sẽ tổng kết được cuộc