Lý Thi Thi không phải là cô gái ăn mặc chướng mắt, cột tóc đuôi ngựa hai bên, bím tóc vung vẩy, bộ đồng phục trường Nhất Trung cũng không giống màu đen của Phố Cao, bộ lễ phục phối hợp với chiếc váy hoạt tiết kẻ Scotland như vậy ngập tràn phong thái của học viện nữ sinh, màu sắc chủ đạo là trắng và xanh da trời là ký hiệu nổi bật nhất đại diện cho học sinh lớp mười.
Cô ấy hình như đang bảo vệ chiếc xe đạp điện của cô, đôi tay nhỏ nhắn đang ôm lấy chiếc xe, bất chấp việc không bật được đèn pha của xe điện, đôi gò má xinh xắn dán sát vào, đôi chân kẹp lấy săm lốp xe nhô ra, dáng vẻ bướng bỉnh giống như đứa trẻ không ôm cún nhỏ lên giường đi ngủ thì không được vậy.
Lý Lộ Từ thoáng nhìn người đàn ông trung niên, trông rất quen, thần sắc của ông ta lại không hề vui vẻ, nhưng chỉ là nghiêm túc hoặc là nghiêm khắc, chứ không phải hung ác, còn có chút bất đắc dĩ.
-Có người đang bắt nạt Thi Thi à? Lý Lộ Từ, đi giết hắn đi.
An Nam Tú không chút do dự chỉ vào người đàn ông trung niên mà nói.
-Cô nói sáng kiến nào có ích một chút có được không?
Lý Lộ Từ tuy không nghe cô, nhưng cũng không tức giận nói rằng:
-Cẩn thận nhé, đừng buông tay.
An Nam Tú cúi sấp phía sau lưng của Lý Lộ Từ, quì gối ở hàng ghế phía sau của xe điện, hai tay ôm chặt lấy cổ của Lý Lộ Từ, cái cách ngồi vừa kỳ quái lại nguy hiểm không làm cho Lý Lộ Từ cảm thấy khác thường.
An Nam Tú lại ôm lấy cổ của Lý Lộ Từ, sau đó Lý Lộ Từ hết sức cẩn thận lái xe đi.
-Anh Lý Bạch…
Lý Thi Thi nhìn thấy Lý Lộ Từ thì đầu tiên tươi cười rạng rỡ, sau đó thì bộ dạng tỏ ra uất ức quá chừng, bĩu môi nhìn sang người đàn ông trung niên ở bên cạnh.
-Thi Thi, làm sao thế?
Lý Lộ Từ cũng nhìn sang người đàn ông trung niên đứng bên cạnh.
Đầu tiên, người đàn ông trung niên không ngờ lại ngớ người ra, sau khi suy nghĩ đôi chút, biểu lộ vẻ mặt tươi cười khó hiểu:
-Hắn chính là anh Lý Bạch?
Lý Lộ Từ cũng giật mình, từ xa đã cảm thấy người đàn ông trung niên này trông rất quen thuộc, liền nghĩ xem nếu ông đội một chiếc mũ bảo hộ, lại còn có một cặp kính lão, khoác trên người một bộ quần áo lao động màu vàng đất, không phải chính là giáo sư Lý Tồn Lương đã gặp mặt ở bên hồ Thiên Điểu sao?
-Giáo sư Lý?
Lý Lộ Từ cũng kinh ngạc.
An Nam Tú liếc sang Lý Tồn Lương, một người thổ dân, lại cúi đầu ghé qua vai của Lý Lộ Từ nhìn Lý Thi Thi, Lý Thi Thi đang hướng về phía An Nam Tú ánh mắt tỏ vẻ cầu cứu, nhưng An Nam Tú cảm thấy chuyện phiền phức này nên để Lý Lộ Từ giải quyết.
-Hắn là anh Lý Bạch sao?
Lý Tồn Lương xác định lại lần nữa.
-Ngài là cha của Thi Thi?
Lý Lộ Từ lúng túng gật đầu, hai má hơi nóng, hỏi một cách mắc cỡ.
-Đúng vậy.
Lý Tồn Lương cũng không nói nhiều thêm nữa, không tỏ vẻ nghiêm khắc như lúc chỉ có một mình Thi Thi nữa, trên mặt còn có ý vui vẻ:
-Đến nhà hắn làm khách, đừng để bụng nhé.
-Không hề, khách quý, khách quý mà.
Lý Lộ Từ vội vàng nói, lại còn đụng vào An Nam Tú, bảo cô xuống xe, chuẩn bị đi cùng với Lý Tồn Lương đi vào khu nhà.
An Nam Tú xuống rồi, nhưng không định đi, cô còn đứng ở vị trí mà chân đặt xuống, sau đó ngồi xuống chỗ Lý Lộ Từ vừa nãy đẩy cô xuống.
Lý Thi Thi đã rất quen thuộc rồi, cô lái xe điện chính xác đến tầng dưới nhà của Lý Lộ Từ, sau đó cầm lấy hai chiếc khóa khóa vào bánh trước bánh sau, ở giữa hai chiếc khóa còn dùng một sợi dây sắt rất dài khóa chặt vào, Lý Lộ Từ nhìn thấy không nén nổi có chút sợ hãi, cô ta lấy đâu ra cái khóa như thế này? Nếu như bị kẻ trộm nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng cô đang muốn khiêu khích kĩ thuật hành nghề của kẻ trộm đây.
“Sao nào, có bản lĩnh đến trộm của ta hả?”
Lý Lộ Từ lái chiếc xe điện dừng lại bên cạnh Lý Thi Thi, hắn bình thường dừng xe ở khu nhà thì không khóa kỹ lắm, nhìn xe điện của Lý Thi Thi, cũng cảm thấy tình hình an ninh của khu nhà lập tức đã giáng xuống vài cấp rồi, thế là cũng khóa chiếc xe lại.
-Tên trộm mở được khóa bánh trước bánh sau, em có khóa như thế này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lý Lộ Từ nhắc nhở Lý Thi Thi.
-Dù sao cũng đủ dài, chi bằng em quây tròn hai bánh xe lại.
-À, sao em không nghĩ ra nhỉ!
Lý Thi Thi ngạc nhiên, cảm xúc bày tỏ sợ hú hồn giống như chiếc xe điện của mình còn may mắn chưa bị trộm đi mất, lại theo ý kiến của Lý Lộ Từ khóa kỹ lại từ đầu, sau đó bướng bỉnh nhìn về phía Lý Lộ Từ và Lý Thi Thi.
-Cha em bảo em mang chiếc xe điện này trả cho anh.
Lý Lộ Từ đã đoán được rồi, cười với Lý Tồn Lương ở phía sau, không đề cập trực tiếp đến chuyện này.
-Lên lầu trước đã.
Đi vào trong nhà, Lý Tồn Lương quan sát sơ sơ cảnh vật xung quanh, cười với Lý Lộ Từ nói rằng:
-Lần trước Thi Thi ở nhà của cậu mấy ngày, làm phiền cậu rồi.
-Không sao đâu, cháu khá quý mến Thi Thi, coi cô ấy như em gái.
Lý Lộ Từ vừa rót nước, vừa trả lời, hắn khá căng thẳng, có chút để ý đến phản ứng của Lý Tồn Lương, bởi vì Lý Thi Thi gọi hắn là anh trai, đổi lại là người cha bình thường biết có người lừa gạt con gái của mình, hơn nữa lại còn là nam giới trẻ tuổi thanh xuân kích động dễ phạm tội, chỉ e là dễ dàng cuốn đi theo cảm xúc.
-Thật không ngờ lại là cậu, lần trước gặp cậu ở hồ Thiên Điểu ấn tượng sâu sắc, không ngờ lại có thể tình cờ gặp lại, Thi Thi và cậu lại còn là bạn bè, thật sự không ngờ được.
Lý Tồn Lương dường như không giận chút nào, chỉ cảm thấy sự trùng hợp này khiến người ta vô cùng kỳ lạ, lại cảm thấy có chút là duyên phận đáng mừng.
-Đúng thế, cháu cũng không ngờ, kỳ thực lần đi hồ Thiên Điểu trước đó, cháu đã quen biết Lý Thi Thi được một khoảng thời gian rồi.
Lý Lộ Từ phập phồng lo sợ, bưng nước trà lại.
-Hai người quen nhau thế nào?
Lý Tồn Lượng tỏ vẻ hưng thú nói, sau đó đánh mắt sang An Nam Tú ngồi trên ghế xô pha ở đằng xa cùng với con gái , Lý Thi Thi đang chơi với con kiến pha lê của An Nam Tú, nhưng cô rõ ràng là che lấp, bởi vì cô còn đang lén lút quan sát bản thân và Lý Lộ Từ.
-Thi Thi chưa nói với bác sao?
Lý Lộ Từ