Lý Tồn Lương đang quan sát Lý Lộ Từ, vẻ mặt này cuả Lý Lộ Từ không phải lần đầu nhìn thấy, ngày hôm đó lúc bản thân và Lý Lộ Từ vừa giới thiệu tên, Lý Lộ Từ cũng như thế này.
Lý Lộ Từ cũng đang đánh giá Lý Tồn Lương, bắt đầu khẳng định những suy đoán của mình.
-Tú công chúa, bây giờ làm sao đây?
Lý Thi Thi nhìn thấy bố đếm tiền đưa cho Lý Lộ Từ, có phần rầu rĩ không vui, cảm thấy ước vọng của bản thân đã bị tan vỡ rồi.
-Nếu cô không ước vớitôi thì tôi có bảo Lý Lộ Từ mua xe điện cho cô không?
An Nam Tú chẳng bận tâm gì hết, đặt con kiến pha lê nằm xuống trên đỉnh đầu của Lý Thi Thi.
-Không đâu.
Lý Thi Thi lắc đầu, con kiến bằng pha lê rơi xuống, vội vàng nhặt cho lên đầu.
-Bố cô đếm tiền đưa cho Lý Lộ Từ, điều kiện trước kia là Lý Lộ Từ mua xe điện cho cô. Thế nên, cô có thể được xe, điều kiện lúc trước quan trọng nhất là tôi hứa với cô rồi, suy cho cùng vẫn là tôi đã biến mong ước của cô trở thành sự thực, còn tiền là do Lý Lộ Từ trả, hay bố cô trả, thì có gì khác nào? Cô không cần phải để ý đến bọn họ, cũng khỏi phải cảm ơn họ, xe điện là do tôi cho cô.
An Nam Tú dùng ngón tay chỉ vào trán của Lý Thi Thi.
-Hiểu chưa?
Lý Thi Thi gật đầu, bộ dạng có vẻ đã hiểu ra.
-Tôi cho cô, chính là của cô, là ai cũng không đoạt đi được, cho dù có thay đổi như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là như vậy, đây chính là lời hứa của An Nam Tú trưởng công chúa điện hạ, ước nguyện có hiệu lực cưỡng chế.
An Nam Tú kiêu hãnh nói hùng hồn.
-Tú công chúa lợi hại nhất.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Thi Thi tràn đầy sự tôn sùng kỳ lạ.
-Đương nhiên rồi.
An Nam Tú tương đối thích Lý Thi Thi, bởi vì Lý Thi Thi không giả dối như Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ thường không chịu thừa nhận sự lợi hại vô đối của An Nam Tú.
Lý Lộ Từ và Lý Tồn Lương đều ngẩng đầu nhìn hai cô bé, lắc lắc đầu, nhìn nhau mà cười.
-Nhưng nó không phải là em ruột của cậu?
Lý Tồn Lương hỏi Lý Lộ Từ.
-Không phải. Em ruột cháu năm nay thi vào khoa sáng tác học viện âm nhạc Trung Hải, nhưng thực ra tài đánh piano của nó cũng không tồi, muốn học sáng tác.
Lý Lộ Từ vừa nãy có nhắc đến, bây giờ nói lại về em gái, Lý Lộ Từ vẫn không nhịn được nói thêm hai câu, còn về chuyện á khoa trong kỳ thi thì không nói lại nữa.
-Chị Lý tử đứng thứ hai trong kỳ thi đại học thành phố Trung Hải, nhưng Tú công chúa còn lợi hại hơn, cô ấy là thủ khoa đó.
Lý Thi Thi lập tức báo cáo, muốn cho bố biết là bạn mới của mình là lợi hại vô cùng.
-Thật là giỏi lắm.
Lần này Lý Tồn Lương cuối cùng đã chú ý rồi, hơi sửng sốt, dù sao thì thủ khoa và á khoa của kỳ thi đại học cùng sống dưới một mái nhà thật là một chuyện không dễ gặp.
-Nhưng giỏi nhất là anh Lý Bạch.
Lý Thi Thi vội vã bổ sung, nhưng cảm thấy anh Lý Bạch lợi hại ở chỗ nào thì không thể nói cho Lý Tồn Lương được, muốn nói tiếp thì thật khó khăn, nghiến răng suy nghĩ rất lâu.
-Anh Lý Bạch thì là giỏi giang nhất.-
Thật rõ là, đến lý do cũng không nói.
Lý Tồn Lương lại cười:
-Cô nhóc này rất tôn sùng cậu.
Lý Lộ Từ gật đầu, không tỏ ra kiêu ngạo, cũng không khiêm tốn, tiện thể nói:
-Nghe Thi Thi nói là bác thường xuyên vắng nhà, nếu sau này Thi Thi không có người chăm sóc chi bằng đưa em ấy qua chỗ này, bác cũng thấy rồi đấy, em ấy và An Nam Tú chơi với nhau rất vui, chúng cháu cũng đâu phải người xấu.
-Tôi biết mọi người không phải là người xấu, nhưng như thế không thích hợp.
Lý Tồn Lương không đồng ý, chỉ cười lắc đầu tỏ ý cảm ơn, giới tri thức đa số không có dáng vẻ ngông nghênh, Lý Tồn Lương trước mặt con gái lại lúc lắc cái mác cha, nhưng lời nói của Lý Lộ Từ cảm giác rất bình đẳng, không làm cho Lý Lộ Từ có dáng vẻ là hậu bối của Lý Tồn Lương và An Đông Dương, có điều Lý Tồn Lương địa vị thân phận cũng đâu cao hơn họ đến thế, không cần thiết phải đặc biệt chú ý uy nghiêm khí thế gì hết.
Lý Lộ Từ nhìn thấu rồi, Lý Tồn Lương và Lý Tồn Hỷ đích thị là anh em, vóc người cao lớn giống nhau, đôi vai rộng mà lại mạnh mẽ, đường nét trên khuôn mặt kiên nghị sắc nét, chỉ là khí chất thì khác biệt rất lớn, Lý Tồn Lương là điển hình của giới tri thức, Lý Tồn Hỷ lại là cán bộ lãnh đạo thâm trầm oai phong.
Lý Lộ Từ nhớ lại ngày đó lúc đáp xuống Trung Hoa võ quán, tự mình gọi điện cho Kiều Niệm Nô, thì Kiều Niệm Nô nói một câu:
-Thực ra Lý Thi Thi…
Lúc đó Lý Lộ Từ không để ý, bây giờ ngẫm nghĩ có lẽ là thực ra Lý Thi Thi là cháu gái của Bí thư hội đồng thành phố Trung Hải, có Lý Thi Thi ở đó, dù có Lý Lộ Từ không gọi điện xử lý, cuối cùng một mình Lý Thi Thi chắc chắn không có chuyện gì.
Lý Lộ Từ bây giờ đang nghĩ đến điều đó, nhưng thật ra không định chỉ ra, chỉ mình biết là được rồi, cũng không định dựa dẫm vào thân phận này của Lý Thi Thi, nói ra trái lại khiến người khác e dè mình có phải là có mưu đồ gì không.
Tuy nhiên có thể khẳng định là, giữa anh em Lý Tồn Lương có lẽ không thường xuyên qua lại thăm viếng nhau, nếu không thì Lý Tồn Lương đã biết tên của Lý Lộ Từ rồi. Lý Tồn Hỷ đòi làm mối tơ hồng, không thể tiết lộ với em trai một chút nào được đâu.
-Có gì mà không thích hợp ạ. Thi Thi nếu như đến chơi, bác đừng gọi cô ấy về là được rồi.
Lý Lộ Từ biết đây mới là lần gặp thứ hai của hai người, nếu như không phải là Lý Tồn Lương tận mắt nhìn thấy con gái mình và Lý Lộ Từ ở chung một nhà, quan hệ hòa hợp thế này, Lý Lộ Từ cũng không thể tùy tiện mà đề nghị đâu.
Bình thường bố mẹ ra ngoài, hoặc là giao phó con cái cho người thân, nếu như là giao cho bạn bè, thì chắc chắn là người nhà không nói quan hệ giữa hai gia đình là không tốt được.
-Con nhỏ này tôi quản không nổi.
Lý Tồn Lương nhíu mày nhăn mặt nhìn con