Sao khi tu luyện “ Sinh mệnh pháp tắc “và “ Đồ thuật hô hấp“, Lý Lộ Từ đối với việc khống chế sức mạnh đã đạt đến mức tùy theo ý muốn, hắn có thể kiểm soát sức mạnh, duy trì cuộc sống hàng ngày giống như một người bình thường thân thể cường tráng mà không cần chú ý cẩn thận, cũng có thể vào thời điểm cần thiết đột nhiên tuôn ra sức mạnh kinh người.
Mặc dù nhìn qua chỉ là gõ nhẹ một cái, trên thực tế có bao nhiêu khí lực chỉ Lý Lộ Từ và Mã Thế Long biết, nhưng Mã Thế Long đã ngất đi.
Lý Lộ Từ quay đầu súng lại, họng súng chĩa vào đầu Mã Thế Long, nhìn thuộc hạ của Mã Thế Long.
- Thả người của chúng tôi ra.
Mã Thế Long bất tỉnh, đàn rắn không đầu lĩnh, sau một trận lộn xộn, hai người Tần Hoa và Lưu Quân được thả ra.
- Chúng ta đi.
Lý Lộ Từ đưa ra Mã Thế Long, Tần Hoa và Lưu Quân đỡ lấy cơ thể vẫn còn mềm nhũn của Triệu Manh, rời khỏi nội trường.
Vừa ra cửa, Lý Lộ Từ liền lau lau khẩu súng lục, nhét vào trong túi của Mã Thế Long, những người đuổi theo cũng tự giác thu súng lại, mặc dù chỗ này cũng không quá nhiều người qua lại, nhưng không ai dám tùy tiện nổ súng ở bên ngoài.
Lý Lộ Từ bảo Tần Hoa lái xe, Lưu Quân ngồi ở ghế phụ xe, Lý Lộ Từ tạm giữ Mã Thế Long và Triệu Manh ngồi phía sau, chiếc A7 nhanh chóng rời khỏi con ngõ nhỏ, Mã Thế Long ở trong tay Lý Lộ Từ, người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lái xe đuổi theo.
Kỹ thuật lái xe của Tần Hoa không tồi, nhanh chóng cắt đuôi được đám truy binh, sau đó mới rỗi rãi hỏi Lý Lộ Từ:
- Bây giờ chúng ta làm thế nào?
- Đến phố đồ cổ cho tôi xuống xe.
Lý Lộ Từ thấy con ngươi dưới mắt Mã Thế Long chuyển động, biết là hắn đã tỉnh lại, nhưng hiện giờ Mã Thế Long hiển nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ giả bộ bất tỉnh để thám thính bọn Lý Lộ Từ sẽ nói cái gì.
Lưu Quân nhìn thoáng qua Triệu Manh, lúc này Triệu Manh đã hoàn toàn không có chủ kiến, chỉ có thể nghe lời Lý Lộ Từ.
Tới cửa hàng của Phật Nghê Thường trên phố đồ cổ, chiếc xe dừng lại ở cửa của cửa hàng, Lý Lộ Từ và Tần Hoa đỡ Mã Thế Long tới trước cửa, Lý Lộ Từ đập mở khóa, để ý không có ai chú ý bên này, khẩn trương đẩy Mã Thế Long vào trong cửa hàng.
- Mọi người quay về, Chủ tịch Đường làm sao tôi sẽ giải thích rõ ràng.
Lý Lộ Từ nói với Triệu Manh đang theo qua.
Lúc này Lý Lộ Từ ở trong mắt của Triệu Manh không còn là một cậu bé lớn nào đó, có chút lo lắng rồi lại không dám nói gì nhiều, gật gật đầu, theo Tần Hoa quay lại xe.
Nhìn chiếc A7 biến mất ở đầu phố, Lý Lộ Từ đóng cửa lại, đá Mã Thế Long một cái.
- Đứng lên, còn giả vờ cái gì?
Mã Thế Long vừa định trèo dậy, hai chân vừa dùng sức, nửa thân dưới vốn nghĩ rằng đã không còn thấy đau lại truyền đến một trận đau nhức, nhất thời khó mà chịu được kêu lên, hai mắt trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ, tràn đầy oán hận.
- Anh có phải đang nghĩ vì sao tôi sẽ, vì sao dám làm thế với anh phải không? Đang nghĩ tôi có phải có bối cảnh gì đó?
Lý Lộ Từ biết, nếu mình không nói, Mã Thế Long vĩnh viễn không thể hiểu, một người nhìn có vẻ khá thông minh, lại chỉ biết lấy lối suy nghĩ cố hữu và logic của chính mình ra phỏng đoán người khác, sự thông minh của Mã Thế Long cũng vô cùng có hạn.
- Anh sẽ phải trả giá.
Đúng như những gì Lý lộ Từ nghĩ, Mã Thế Long quả thật đang nghĩ những điều này, nhưng gã vẫn không định nịnh hót lấy lòng trước mặt Lý Lộ Từ.
- Thât ra tôi là một người rất đơn giản, người khác nói chuyện vui vẻ với tôi, tôi sẽ nói chuyện vui vẻ với người đó. Đồng thời khi tôi nói chuyện vui vẻ với người ta, tôi hi vọng người ta cũng sẽ nói chuyện vui vẻ với tôi. Anh giảng đạo lý với tôi, tôi tuyệt đối không ngại gì mà không giảng đạo lý với anh. Nếu anh không khiêu khích tôi trước, tôi cũng không có ý động thủ với anh.
Lý Lộ Từ nhìn Mã Thế Long.
- Bây giờ anh có thể trả lời vấn đề của tôi được rồi phải không?
- Tôi bị anh bắt cóc, tin này sẽ nhanh chóng truyền khắp Trung Hải, Mã gia và An gia đều sẽ hành động, còn có những thế lực lớn nhỏ khác bị đánh động lên, anh biết hiện giờ là tình hình gì không?
Mã Thế Long cười nhạt.
- Anh đang khơi mào cuộc chiến tranh quyền quý đích thực.
- Chiến tranh?
Lý Lộ Từ đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, tư duy của người bình thường luôn chịu những cực hạn như vậy, cho dù là Mã Thế Long cũng không hơn gì, đầu óc của công tử ca chưa chắc đã nhiều hơn bao nhiêu kiến thức so với người bình thường. Như Lý Tồn Hỉ người hiểu rõ mọi chuyện thật sự, Kiều Niệm Nô khu động cơ cấu bạo lực quốc gia, biết Lý Lộ Từ đang tìm kiềm Phật Nghê Thường, biết khi Mã Thế Long liên quan với Phật Nghê Thường nhân vật này, Lý Lộ Từ bắt Mã Thế Long đi, lại bị coi là cái gì?
Một câu nói của An Nam Tú khiến Lý Lộ Từ hiểu ra được một đạo lý, cho dù là An Nam Tú hay là hắn, chỉ cần không phải là gây ra nguy cơ an toàn và phiền phức lớn khó có thể che giấu cho quốc gia này, giống như chuyện tìm Mã Thế Long phiền phức này, cuối cùng Lý Lộ Từ đều sẽ không có bất kì phiền phức nào.
Lý Lộ Từ sẽ không dùng đặc quyền này tùy ý làm bậy, nhưng hắnsẽ không để ý dưới sự ngầm đồng ý của quốc gia hưởng thụ những tiện lợi mà đặc quyền này mang lại, càng huống chi tìm kiếm Phật Nghê Thường cũng không đơn giản chỉ là mong muốn của Lý Lộ Từ.
Nếu hắn không có đặc quyền này, hắn tìm Mã Thế Long phiền toái, cuối cùng sẽ đem lại cho bản thân phiền toái càng lớn hơn, Lý Lộ Từ sẽ không chọn cách trực tiếp đơn giản như vậy.
Nói cho cùng, Lý Lộ Từ cho dù có đặc quyền, hắn cũng vẫn kiên trì chuyên tắc của chính mình, người khác đối với hắn thế nào, hắn sẽ đối với người ta như thế, Mã Thế Long nếu không phải dựa vào bối cảnh của mình mà tát Triệu Manh, lại sỉ nhục An Tri Thủy, còn rút súng ra, Lý Lộ Từ tuyệt không đối với hắn như vậy, Mã Thế Long chỉ đơn giản nói không biết, thậm chí chỉ là thể hiện không muốn nói cho Lý Lộ Từ biết, Lý Lộ Từ cũng chỉ biết mặt