Lý Lộ Từ không cảm thấy kiểu dáng của thương hiệu quần áo Armani và giày da Barry kinh điển có gì đặc biệt, đại khái thì khi hắn dựa vào khả năng kiếm tiền của mình mà tiêu xài như thế, có thể hắn sẽ có một chút cảm giác thành đạt và mãn nguyện, nhưng bây giờ thì không. Hắn về nhà thay quần áo trước, sau đó đóng gói quần áo, giày dép cẩn thận rồi về Tị Phong Đường trả lại cho tên bảo vệ Tề Cách.
Tề Cách nhìn Lý Lộ Từ với vẻ rất thông cảm, người đàn ông này bị đuổi khỏi nhà thì lập tức ăn mặc như người qua đường, thật tội nghiệp.
Lý Lộ Từ lại đi về hướng núi Viên Hổ, vừa tiếc tiền xe, vốn dĩ không chuẩn bị cho việc đi lại hôm nay nên đã không sạc đủ điện cho chiếc xe điện của mình, những nơi hôm nay hắn phải đi đều tương đối xa, lại không dám cưỡi xe điện, sợ hết điện nửa đường, kết quả là phải tốn cả mấy trăm đồng tiền xe.
Đến Viên Hổ Sơn, Lý Lộ Từ không để cho An Tri Thủy lái xe điện đến đón mình, đến được nhà hắn thì nhìn thấy chiếc Audi A7 của Triệu Minh dừng ở đấy, Đường Tô bước xuống xe, nhìn Lý Lộ Từ với vẻ nghiêm nghị.
Lý Lộ Từ còn không kịp đi gặp An Tri Thủy, thì bị Đường Tô gọi vào phòng.
- Cháu quá manh động rồi.
Đường Tô thở ra một hơi.
- Dì thật sự không nghĩ là cháu sẽ đi dây dưa với tên Mã Thế Long, hắn ta và cháu là người của hai thế giới khác nhau. Cháu và Tri Thủy có thể sống một cuộc sống của một con người bình thường, nhưng loại người như Mã Thế Long sẽ luôn luôn có mối quan hệ với phương diện xã hội đen tối, cuộc sống của hắn rất xa vời với con người bình thường, tránh còn không kịp.
Hai cái thế giới mà Đường Tô đang nói không phải là sự khác biệt về thế giới thượng lưu và cuộc sống của những người bình thường như chúng ta thường thấy, trong khái niệm của cô thì mình cũng là người bình thường, có một công việc đàng hoàng, có một gia đình đơn giản, cuộc sống tuyệt đối không thể có những thứ như hút chích, bạo lực, máu me, đây chính là cuộc sống bình thường mà Đường Tô đã nói, không liên quan gì đến tiền bạc.
- Thật ra là cháu đang giúp Kiều Niệm Nô, các món đồ mà cửa hàng đó bán ra là hàng cấm, lại có liên quan đến Mã Thế Long, Kiều Niệm Nô không tiện ra mặt, cháu đã đứng ra. Cháu đã nợ tình nghĩa của Kiều Niệm Nô khá nhiều nhưng cô ấy đã hứa sẽ giải quyết tốt hậu quả.
Lý Lộ Từ rất áy náy, Đường Tô rất tin tưởng hắn, hắn đã không thể nói thật cho cô biết, nhưng thiếu nợ tình nghĩa với Kiều Niệm Nô là khá nhiều, bây giờ chỉ có thể thiếu thêm một cái nữa thôi, mượn danh nghĩa cô ta một chút, trên thực tế cũng không cần Kiều Niệm Nô phải làm gì, hậu quả thì Mã Thế Long sẽ giải quyết tốt.
- Cái tên ngốc này…
Đường Tô có vẻ giận, ngồi thẳng người lên, lại từ từ sụp xuống.
- Sau này đừng nợ tình nghĩa gì Kiều Niệm Nô nữa, có chuyện gì cháu cứ đi gặp dì Đường, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà An gia lớn thế cũng không giúp được cháu sao?
Có những chuyện đúng là nhà họ An không thể giúp được, nhưng nếu như An Đông Dương đã không liên quan đến chuyện này, cái thứ trong đó khá là nguy hiểm, hắn đã lĩnh giáo từ chỗ Phật Nghê Thường về vấn đề chiến sự và an toàn quốc gia, nếu như nhà họ An nhúng tay vào thì không thể đối phó đâu.
Nhưng Lý Lộ Từ vẫn rất cảm động, gật đầu.
- Cháu biết rồi.
- Được rồi, cháu đi tìm Tri Thủy đi, cha của nó trước sau gì cũng tìm cháu để nói chuyện, cháu lại để ông ấy kiếm được cái cớ phản cháu rồi rồi.
Đường Tô bất lực lắc đầu.
Lý Lộ Từ cười áy náy, rời khỏi phòng, nhìn thấy Triệu Minh đứng bên cạnh chiếc xe, hình như đang đợi ai, cô ta thấy Lý Lộ Từ bước ra, thì nhìn hắn.
- Triệu tiểu thư, hôm nay đã để cô phải sợ.
Lý Lộ Từ nói với vẻ có lỗi.
- Không sao.
Triệu Minh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Có gì cô cứ nói.
Lý Lộ từ biết là trong lòng Triệu Mình có rất nhiều nghi vấn, hắn cũng vậy, Đường Tô hình như không mấy rõ ràng cụ thể về chuyện xích mích của Lý Lộ Từ và Mã Thế Long, nhưng Triệu Minh thì hoàn toàn rõ.
- Lý Lộ Từ, anh là người của cục An ninh quốc gia sao?
Hình như Triệu Minh đã dốc hết dũng khí ra để hỏi câu này.
- Không phải, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng giúp họ một số việc, giống như hôm nay vậy.
Lý Lộ Từ đáp theo ý cô ta.
- Chẳng trách sao hôm nay tôi bị người của cục An ninh quốc gia cảnh cáo, chuyện của anh không thể tiết lộ ra ngoài, tôi đã không dám nói cho Đường tổng giám đốc nghe, chỉ dám nói theo những điều trong bản án của cục An ninh quốc gia thôi.
Triệu Minh lại nhỏ tiếng:
- Nói cho anh biết cũng không sao. Họ không cảnh cáo tôi không được nói cho anh biết.
- Không sao đâu, cô yên tâm, tôi và cục An ninh quốc gia cũng đâu quan hệ thân thiết lắm, chỉ là tôi quen với một người trong đó, có lúc giúp đỡ vậy thôi. Tôi cũng không có ý đồ gì với Đường tổng giám đốc và nhà họ An, cục An ninh quốc gia cũng không.
Lý Lộ Từ thuận miệng an ủi cô ta, mình thì không có ý đồ gì, còn về phía Kiều Niệm Nô chắc cũng không, nhưng Lý Lộ Từ không dám khẳng định.
Triệu Minh thở phào, lại nói:
- Tần Hòa và Lưu Quân cũng bị cảnh cáo.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, yên tâm, hắn không hi vọng thông qua những chuyện phiền phức khiến người ta cảm thấy nguy hiểm mà làm tăng thêm gánh nặng của mình trong lòng An Đông Dương. An Đông Dương và Lý Tồn Hỷ thường xuyên nói chuyện không trắng không đen, khiến cho ông ta phải để ý đến mình, chuyện phiền phức này tuyệt đối không thể, ngược lại chỉ có khả năng làm cho An Đông Dương cảm thấy chính mình là một chuyện phiền phức lớn.
Lý Lộ Từ tìm một người giúp việc để hỏi thăm về ba cô gái, ở đây có dưỡng sinh quán tư nhân, Lý Lộ Từ đi thẳng qua đó, người giúp việc nhà họ An đều biết quan hệ của đại tiểu thư và Lý Lộ Từ là không nhỏ, không dám chắc hắn sẽ là con rể nhà họ An, nhưng cũng không dám chắc nhở hắn trong đây toàn là phụ nữ.
Lý Lộ Từ bước vào trong, qua mấy lớp cửa, rốt cục cũng nhìn thấy ba cô gái quấn khăn tắm ngồi cùng với nhau, bờ vai trần, gương mặt, cổ, đôi chân, khuỷu tay