Lý Lộ Từ suy xét một lúc mới gọi điện cho Kiều Niệm Nô.
Không đến năm phút sau đó, Kiều Niệm Nô đã đến, trong tay cầm túi quýt và sách vở.
-Anh giết hắn ta?
Kiều Niệm Nô ngồi xụp xuống, tim đập loạn nhịp, nhìn Lý Lộ Từ có vẻ khó tin.
Lý Lộ Từ gật gật đầu. Hôm nay Kiều Niệm Nô mặc một chiếc tất chân màu đen dạng lưới, quyến rũ không cần nói, nhưng chiếc váy bó hai chân thêm chiếc tất lưới mới càng làm động lòng người. Cho dù theo bản năng co hai chân lại rất nhanh, nhưng trước mặt Lý Lộ Từ chung quy vẫn không quá chú ý, khiến ánh mắt sắc bén của hắn mơ hồ nhìn thấy vị trí giữa hai chân của cô. Tuy rằng chẳng nhìn thấy cái gì, nhưng Lý Lộ Từ vẫn làm bộ như không có gì, quay mặt đi.
-Anh giết hắn rồi mới cho tôi biết?
Kiều Niệm Nô đứng dậy, đặt quýt và bài giảng để lên xe của An Tri thủy, nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ.
- Anh có ý gì? Đặc ý bảo tôi đến thu nhận hậu quả, sao anh không tự mình hủy thi diệt tích đi?
-Thật có lỗi, tôi không kìm được.
Lý Lộ Từ ngượng ngùng nói.
-Không kìm nổi? Tôi không hiểu nổi tại sao lại nói anh rất có cái nhìn đại cục.
Kiều Niệm Nô sờ trán,bất đắc dĩ nói:
- Hỏi ra được có chuyện gì chưa?
-Trước tiên cô phải nói hắn là ai?
Lý Lộ Từ hỏi ngược lại.
-Kim Điền Nhị, người Nhật Bản. Trợ lý Tạ Linh, trong giới sinh vật học và y học có tiếng tăm vô cùng lớn, lẻn vào lại là điều hắn ta am hiểu nhất, cho dù chúng ta theo dõi đối tượng, nhưng hiện tại chúng ta lại không phát hiện ra là hắn đã tới Trung Quốc.
Kiều Niệm Nô quả nhiên không có nhiều tin tức cho Lý Lộ Từ.
-Hắn là do Tạ linh phái tới, hắn ta nói Tạ Linh muốn trao đổi thể xác cho An Tri Thủy, cho nên tôi mới phải giết hắn.
Lý Lộ Từ không lạnh lùng nữa nhưng hắn cũng không có nhiều cảm xúc lắm, bởi vì đối với hắn thì An Tri Thủy rất quan trọng, muốn đả thương người của cô ấy tức là tìm đường chết.
Kiều Niệm Nô lắc đầu.
-Chính mồm hắn nói?
Lý Lộ Từ gật đầu kì quái.
-Anh không nên giết hắn, loại người đó đâu dễ dàng nói hết sự thật cho anh biết chứ? Hắn không thể lường trước được chính mình lại phải gặp một người không có đầu óc. Gặp chúng tôi hắn còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cò kè mặc cả, dài dòng mới thổ lộ một ít chân tướng.
Kiều Niệm Nô giơ tay, muốn tát vào mặt Lý Lộ Từ cho hắn tỉnh lại.
-Lần sau anh muốn biết cái gì, giao người cho tôi, không ai là không nói thật cả.
-Làm sao cô dám khẳng định người ta nói thật? Lúc ấy chính mắt tôi nhìn thấy hắn lấy máu của An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ không phục nói.
-Tạ Linh còn máu lạnh hơn cả thản lằn, điều này tôi không nghi ngờ. Nhưng An Tri Thủy là con gái của bà ta, trừ phi chỉ còn có cách này, không thì bà ta sẽ không làm như vậy. Nếu là cách cuối cùng, sao bà ta có thể tuỳ tiện phái Kim Điềm Nhị đến? Hơn nữa lại làm tổn thất đi một trợ thủ đắc lực, không Logic lắm.
Kiều Niệm Nô phân tích đơn giản.
-Nếu không phải tôi gặp Kim Điền Nhị, cô lại nói Tạ Linh có thể tùy tiện phái người như Kim Điền Nhị đến đây không? Hiển nhiên cũng không phải cô không sắp xếp ổn thỏa, chỉ có điều tên Kim Điền Nhị này cho rằng tôi là người thường, vừa gặp đã cho tôi một đâm.-
Lý Lộ Từ đá đá thi thể của Kim Điền Nhị nói.
-Hắn đâm anh?-
Kiều Niệm Nô khơi mào.
-Tôi không thành vấn đề.
Lý Lộ Từ đã nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt của Kiều Niệm Nô.
-Tôi đi kiểm tra một chút.
Lý Lộ Từ nhìn Kiều Niệm Nô lấy một sợi tóc trên đầu cô xuống rồi quấn vào cổ tay Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ vô cùng kinh ngạc phát hiện sợi tóc không ngờ lại nhập vào bên trong làn da cứng cỏi của hắn.
Sinh mạng lực trong cơ thể Lý Lộ Từ phát ra phản kháng bản năng, sợi tóc kia lại chui ra.
-Thoải mái, tôi nhất định phải kiểm tra lại, đừng tưởng không có gì có thể ăn mòn được cơ thể anh.
Kiều Niệm Nô vươn tay bắt đầu cởi áo sơ mi của Lý Lộ Từ.
-Tự tôi làm.
Lý Lộ Từ vội vàng thả lỏng, khống chế sinh mạng lực của mình không phản kháng, sau đó đầu sợi tóc lại nhập vào cơ thể Lý Lộ Từ, hắn cởi bỏ áo sơ mi, nửa người trần đứng trước người Kiều Niệm Nô.
Kiều Niệm Nô quay đầu đi, không nhìn Lý Lộ Từ, sợi tơ không có gió nhưng lại động đậy, sau một lát thì tay cô có chút chần chừ ấn vào ngực Lý Lộ Từ.
Điểm nhỏ trên ngực của đàn ông đã nằm trong bàn tay của Kiều Niệm Nô, đủ để cảm thấy xúc cảm kì quặc, Kiều Niệm Nô vội vàng thay đổi sắc mặt, làm bộ mặt không có chút thay đổi, thở loạn nhịp, ngực phập phồng nhưng vẫn duy trì tần suất.
Lý Lộ Từ lại là một mùi vị khác, sợi tóc ấy trong người hắn không có gì khiến hắn cảm thấy khó chịu hay có cảm giác khác thường gì cả. Chỉ là Kiều Niệm Nô ấn vào đó, lại khiến hắn không thể không ngừng thở, cố gắng cho tim đập chậm lại, đều là tay, tại sao tay của mình vuốt ngực với tay của phụ nữ vuốt ngực mình lại khác nhau đến như thế?
Chỉ là vì làn da trắng mịn non mềm hơn sao? Lý Lộ Từ quay đầu đi, hắn nhìn Kiều Niệm Nô hai má đỏ ửng, hắn hiểu được tai sao mà cô thở gấp và ngực phập phồng mà vẫn duy trì cố định tần suất, cô đang bị áp lực khẩn trương, cho nên mới cố ý duy trì như vậy.
Lý Lộ Từ thật ra cũng không nghĩ nhiều, nam nữ tiếp xúc ắt phải có