Lời nói của gã bác sĩ nam khiến Lý Lộ Từ run lên, người này nói là phía Trung Quốc, nghĩa là thế lực phái gã đến là quốc gia khác. Có lẽ không phải kẻ thù của An Đông Dương.
Từ trước tới giờ Lý Lộ Từ không biết An Tri Thủy có ý nghĩa gì với cái gọi là phi nhân loại, bắt cóc cô uy hiếp An Đông Dương? Vậy còn có thể. An Đông Dương có tiền, nếu cần kinh phí, bắt cóc An Tri Thủy chẳng khác nào biến An Đông Dương thành ngân hàng tư nhân.
Nhưng gã bác gĩ này dường như cũng không muốn bắt cóc An Tri Thủy. Nếu Lý Lộ Từ không xen vào ngăn cản, có khả năng nhất chính là gã bác sĩ này sẽ rút máu của An Tri Thủy.
An Tri Thủy là cô gái bình thường không thể bình thường hơn. Cho dù Lý Lộ Từ đưa vào người cô sinh mạng lực thì cũng không làm thể chất cô sinh ra cải biến khác thường gì, rút máu cô có lợi gì?
- Nếu mày động tay động chân khiến cô ấy không chỉ ngất xỉu đi thì tao đã giết mày.
Trong ngực Lý Lộ Từ tích tụ một ngọn lửa giận. Mã Thế Long chỉ nói lời sỉ nhục An Tri Thủy thôi hắn đã không thể nào tha thứ, huống chi thằng khốn này còn dám ra tay với An Tri Thủy.
- Mày không có quyền lực giết tao.
Cho dù trên tay truyền đến cảm giác đau nhức, gã bác sĩ vẫn cười lạnh. Gã rất rõ tác phong và kỷ luật của đám người Trung Quốc này.
- Tao nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ.
Lý Lộ Từ phóng một luồng sinh mạng lực hùng mạnh vào tay gã bác sĩ, trực tiếp chui thẳng vào tim gã, cứng rắn bóp chặt trái tim.
Cái loại cảm giác máu ngừng chảy khiến cả người lạnh lẽo như tử vong đang lặng yên đến gần, trái tim đau nhức khiến gã bác sĩ nhỏ mồ hôi từng đợt, nhưng cả thân thể lại không thể nào làm bất cứ động tác phản kháng nào.
Lý Lộ Từ không thật sự giết gã, khiến gã cảm giác đau khổ mới ngừng lại.
- Tao không thèm để ý mày là ai, tao chỉ muốn biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không.
- Không có việc gì.
Lại nhìn ánh mắt Lý Lộ Từ, gã bác sĩ cảm nhận đầy đủ lửa giận và sát khí đáng sợ này. Gã thấy rõ ràng, kẻ phi nhân loại này bình thường vẫn áp chế sát khí cũng không phải vì tuân thủ quy tắc và hiệp định gì.
- Chỉ là thuốc làm mất ý thức trong thời gian ngắn, trộn lẫn với cồn xoa lên da là có tác dụng.
- Xung quanh còn người của mày không?
Lý Lộ Từ tự hỏi có nên báo cho Kiều Niệm Nô, nhưng căn cứ vào giọng điệu tên bác sĩ này, nếu gã rơi vào tay Kiều Niệm Nô dường như cũng không phải nhận hậu quả khó tiếp thu.
- Không có, lần này chỉ là một người thường tạm thời mà thôi, chỉ có mình tôi đến là đủ rồi.
Gã bác sĩ nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, dừng lại một chút.
- Vốn tưởng rằng…
Lý Lộ Từ cũng không tin gã, nhưng hiện giờ cũng không thể đứng nguyên trong phòng y tế quá lâu, miễn làm kinh động đến những người khác trong phòng. Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, An Nam Tú đi đến.
- Đã bị anh bắt được rồi à, vì sao không giết. Anh tính chơi trò mèo vờn chuột với tên này sao?
An Nam Tú ngẩng đầu nhìn gã bác sĩ nói.
- Cô biết gã sẽ đến?
Lý Lộ Từ thấy kỳ quái hỏi.
- Tôi đã sớm nói với anh, tôi sẽ giết tất cả những kẻ có tiếp xúc với Tạ Linh. Gã này có tiếp xúc với Tạ Linh, cho nên gã đi vào đại học Quốc gia là tôi liền cảm nhận được…
An Nam Tú liếc An Tri Thủy nằm trên giường, đi qua sờ sờ ngực cô ấy.
Từ lúc An Nam Tú đi vào, ánh mắt gã bác sĩ vốn không rời khỏi An Nam Tú. Nghe An Nam Tú nhắc đến Tạ Linh thì toàn thân run lên, trợn mắt nói:
- Các người còn có người có năng lực ghi chép này?
Miệng An Nam Tú nhếch lên, bàn tay rời khỏi ngực An Tri Thủy.
- Tuy rằng ta chán ghét An Tri Thủy, nhưng ngay dưới mắt ta, từ bao giờ đến phiên các ngươi động tay động chân vào người ta ghét? Lý Lộ Từ, mang tên này ra ngoài giết.
- Các người không thể giết tôi.
Gã bác sĩ nghe được lời nói của cô bé này cảm giác được nguy hiểm hơn xa so với Lý Lộ Từ, lập tức hoảng loạn.
- An Nam Tú, giúp tôi trông chừng An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ gật gật đầu.
- Đi mau. Tôi đã làm An Tri Thủy từ trạng thái mất ý thức không bình thường chuyển biến thành một giấc ngủ nông rồi, một lát nữa cô ta sẽ bình yên vô sự tỉnh lại.
An Nam Tú đối với câu dặn dò của Lý Lộ Từ đặc biệt bất mãn, tỏ vẻ mất kiên nhẫn khoát tay.
- Chúng ta đi.
Lý Lộ Từ một tay xách cái hòm thuốc, một tay đẩy gã bác sĩ kia.
Lý Lộ Từ mang gã bác sĩ đi, vào ga ra nhà An Tri Thủy. Ga ra của An Tri Thủy ở một chỗ rất hẻo lánh, hiện giờ lại là một chỗ rất tiện cho Lý Lộ Từ làm chút chuyện.
Có lẽ cảm thấy đối mặt với kẻ phi nhân loại như Lý Lộ Từ hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, gã bác sĩ vô cùng phối hợp, dường như cũng không tính chạy trốn, chỉ có điều cởi chiếc áo blouse trắng rất hấp dẫn ánh mắt người đi đường.
Mở ga ra, chiếc Porsche xinh đẹp chiếm hầu hết không gian ga ra. Lý Lộ Từ bật đèn, sau đó kéo cửa xuống.
- Mày muốn làm gì?
Gã bác sĩ lúc này đã gỡ khẩu trang, không thể che lấp được vẻ kinh hoàng trên mặt gã. Gã đã ý thức được ở Trung Quốc không ngờ lại tồn tại kẻ phi nhân loại dường như không chịu sự khống chế của chính phủ.
- Vừa rồi mày cũng nghe rồi, chúng tao biết mày và Tạ Linh có liên quan, nói cách khác mày là người nước Mĩ.
Lý Lộ Từ nhìn ra điểm này. Gã bác sĩ này dường như không phải loại nắm sức mạnh cường hóa, sức chiến đấu phi nhân loại