Lúc còn nhỏ Lý Lộ Từ cũng từng tưởng tượng cha là một vị dũng sĩ cái thế, hoặc là một vị anh hùng có sứ mệnh vĩ đại như trong phim… ông không có ở bên cạnh Lý Lộ Từ, chỉ vì ông có những chuyện càng quan trọng hơn phải hoàn thành.
Hiện tại Lý Lộ Từ đương nhiên sẽ không ngây thơ như vậy. Cha so với mẹ càng thần bí, mẹ ít nhất còn có xuất hiện bên cạnh con cái vài lần, cha căn bản là không có bóng dáng, chỉ có mấy phong thư chứng minh ông tồn tại, rất thản nhiên nói cho Lý Lộ Từ, ông biết ông có con trai, nhưng ông cũng không để ý tới đứa con này, ngay cả giả vờ cũng không thèm làm.
Lý Lộ Từ cũng từng nghĩ Lý Tồn Hỉ có phải là cha của mình hay không? Hiện tại hắn nghĩ Từ Chu Tể có phải hay không?
Không phải là Lý Lộ Từ thèm có cha tới mức ấy, chỉ là cảm thấy khả nghi mà thôi, tuy nhiên hắn lập tức ý thức được rằng, Lý Tồn Hỉ không phải, Từ Chu Tể cũng không phải, những người này chỉ là bạn cũ của mẹ mà thôi.
- Mẹ cậu không giống cậu, bà ấy không hiển thanh danh, những người quen biết, nghe nói tới bà ấy cũng rất ít. Trong mắt của đám đông, bà ấy chỉ là một người con gái xinh đẹp.
Ánh mắt của Từ Chu Tể càng dịu dàng, nhìn tấm ảnh đen trắng kia, dường như nhớ tới chuyện hai mươi năm trước.
- Chẳng nhẽ tôi rất có danh tiếng sao?
Lý lộ Từ vẫn rất khiêm tốn… không phải là giả vờ, chỉ có điều hắn cảm thấy rằng căn bản là hắn chẳng có chỗ nào đáng nổi tiếng cả. Thân thể của hắn có lẽ có chút không giống người thường, nhưng quyết định bản chất một con người là bằng vào tâm linh, tâm của Lý Lộ Từ vẫn như cũ không khác người thường là bao.
- Bên cạnh cậu có An Tri Thủy cùng An Nam Tú, muốn khiêm tốn, không muốn nổi danh cũng khó. Tuy nhiên đó cũng không phải là nguyên nhân lớn nhất. Trên thực tế đại học Quốc Gia lúc ấy những người thích mẹ cậu đều là những kẻ có bản lĩnh, mặc dù lúc ấy mẹ cậu thường cùng những người ấy qua lại, nhưng cũng không gây ra bất luận chuyện gì tai tiếng.
Từ Chu Tể chỉ vào bức ảnh.
- Cậu xem xem, mặc dù xinh đẹp hơn hẳn những cô gái xung quanh, nhưng mặc cho lúc nào cậu quay đầu lại xem bức ảnh này bao nhiêu lần đi nữa, thì người thứ nhất ánh mắt của cậu nhìn thấy, cũng sẽ không bao giờ là bà ấy.
Lý Lộ Từ cũng không quá ngạc nhiên, những ảnh chụp của bà đều như thế, luôn luôn dung hợp vào cùng bối cảnh, bối cảnh là trời, bà là trời, bối cảnh là đất, bà là đất, bối cảnh là biển, bà chính là biển, bối cảnh là hư không, thì bà càng mờ ảo hơn.
Đó là một loại cảm giác làm cho người ta khó có thể tin được, nếu như không có ai đặc biệt vạch ra điểm này, căn bản là sẽ không có người ý thức được chính mình có cái loại cảm giác kỳ quái như thế.
- Nếu bà ấy làm cho người ta khó nhận ra sự tồn tại của mình, vì sao lại có nhiều người thích bà ấy đến vậy?
Lý Lộ Từ cười lạnh một tiếng, không hề có sự hài hước vui vẻ của một đứa trẻ bình thường khi nghe về chuyện lá cải của cha mẹ khi còn trẻ, chỉ là một câu hỏi thờ ơ biểu hiện ra sự lạnh lùng không để ý của chính mình với bà.
- Bởi vì đó là những người bà ấy cảm thấy hữu dụng, cho nên những người này không ngừng qua lại với bà ấy, hơn nữa so với người bình thường càng để ý đến bà, lúc nhìn bà ấy, trong ánh mắt sẽ không lọt được thêm vào bất kỳ ai.
Từ Chu Tể thể hiện tâm sự giãy dụa bất cam.
Lý Lộ Từ nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt của ông, sau cái giãy dụa và không cam lòng ấy dần dần trở nên vô lực, đối với người phụ nữ ấy, có lẽ sớm đã trở thành tâm ma, cắn xé nuốt gọn trái tim của ông, linh hồn cùng trái tim ông sớm đã không thuộc về chính mình rồi.
- Thầy hiệu trưởng, lực hấp dẫn của bà ấy thực sự lớn như vậy sao? Chẳng lẽ thầy không có bất luận yêu cầu gì về phẩm hạnh của người mình thích sao? Bà ấy là một kẻ máu lạnh, là kẻ vô cảm, căn bản không có chút trách nhiệm nào đối với gia đình, là một kẻ làm tổn hại tới nhân luân đạo đức.
Lý Lộ Từ vô cùng căm tức, không ngờ Từ Chu Tể đối với một kẻ như vậy tình căn đã đâm sâu tới mức này.
- Cậu có muốn biết, năm đó những người bị mẹ cậu cảm thấy hữu dụng là những ai không?
Từ Chu Tể cười thản nhiên, chuyện này tới chính ông cũng không tự lý giải được, huống chi là Lý lộ Từ.
- Chẳng nhẽ Lý Tồn… Lý bí thư cũng là?
Lý Lộ Từ cảm thấy đây là nguyên nhân duy nhất khiến cho Lý Tồn Hỉ đặc biệt chiếu cố hắn.
Từ Chu Tể gật đầu.
- Tôi, Lý lão nhị, Lý lão tam, Quách Tồn Trung, Bạch Văn Xương….
Nghe đến một chuỗi dài tên người từ miêng Từ Chu Tể phát ra, chẳng có ai là Lý Lộ Từ biết cả, Lý lão nhị Lý lão tam hiển nhiên là hai anh em, Quách Tồn Trung và Bạch Văn Xương là ai? Nếu Từ Chu Tể là hiệu trưởng của đại học Quốc Gia, hai người kia có lẽ là cũng có thành tựu xuất sắc, nhưng Lý Lộ Từ lại chưa bao giờ nghe thấy, Từ Chu Tể còn nói tên những người khác, Lý Lộ Từ cũng không hề biết.
- Còn những người khác chưa nói, mấy người này chắc cậu không biết. Lý lão nhị, Lý lão tam cùng Lý Tồn Hỉ là ba anh em nhà Lý, lúc ấy Lý lão nhị và Lý lão tam đều học ở đại học Quốc Gia, chỉ có Lý Tồn Hỉ là thông qua hai anh em mới quen biết mẹ cậu.
Từ Chu Tể nhìn vào một bức ảnh khác,
- Những người này là những người vây quanh mẹ cậu.
Ảnh chụp hơn hai mươi năm trước, Lý lộ Từ chỉ tìm Từ Chu Tể cùng Lý Tồn Hỉ đã rất khó khăn rồi, nhân tiện