An Tri Thủy tỉ mỉ kiểm tra đai lưng một cách cẩn thận đã thực sự che kín ánh mắt của Lý Lộ Từ, cô xem kĩ qua khe hở và thấy Lý Lộ Từ không có khả năng nhìn trộm cô, sau đó cô mới có cảm giác an tâm.
Thế nhưng Lý Lộ Từ còn có lỗ tai, hắn có thể nghe được tiếng nước chảy còn An Tri Thủy thì không, như vậy khi mình cởi quần áo có tiếng động gì chắc chắn hắn có thể nghe được, có thể hắn nghe được âm thanh khi cô cởi váy hay cởi nội y.
Nghĩ đến đây khuôn mặt xinh đẹp của An Tri Thủy đỏ rực, nếu Lý Lộ Từ dám nghĩ như vậy cô thà mặc đồ ướt sũng, có bị cảm cô cũng không thay.
Một luồng gió thổi qua, nếu là ngày thường cô sẽ có cảm giác khoan khái thỏa mái, nhưng hiện tại An Tri Thủy lại rùng mình, nhất định phải thay quần áo, nhưng cô không thể thay khi ở cùng một chỗ với Lý Lộ Từ, cô không muốn có suy nghĩ trói buộc.
An Tri Thủy nghĩ ra biện pháp tốt hơn, lúc nãy bên dòng suối cô hái được hai bông hoa, cô nhét vào hai lỗ tai Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ kì quái hỏi:
- Em làm gì vậy?
Cho dù bịt kín hai mắt không xoay người lại, tuy nhiên An Tri Thủy là một cô gái bảo thủ nên có áp lực rất lớn, biết hắn nhìn không tới nhưng đứng đối mặt với Lý Lộ Từ cô làm sao có thể cởi quần áo được?
- Em muốn bịt lỗ tai anh lại, như vậy anh sẽ không nghe được âm thanh khi em thay quần áo.
An Tri Thủy có chút đắc ý vì cô cảm thấy mình đưa ra biện pháp dễ xử lý, sau đó bịt thật kín hai lỗ tai Lý Lộ Từ.
- Được rồi, em nhanh lên đó.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ đành chịu.
An Tri Thủy cầm theo áo choàng chậm rãi lùi về sau, cẩn thận nhìn Lý Lộ Từ từ phía sau lưng, nhận thấy hắn không phát hiện ra động tác của cô sau đó đi tới bụi cây nhỏ ở rừng bên cạnh.
Nhìn rừng cây nhỏ ánh sáng u ám, nhìn xa xa với vẻ tĩnh mịch vắng vẻ bóng cây tối sầm trên mặt đất lớp lá rụng dày, An Tri Thủy quay đầu lại nhìn Lý Lộ Từ nhớ đến lời nói khi nãy của hắn, có vài cô gái không sợ rắn rết côn trùng nhưng An Tri Thủy không phải là một trong số đó, cô và hầu hết các cô gái giống nhau, sợ hầu hết đối với các động vật thân mềm, ghét nhất là con chuột, còn các loại kì lạ khác như sâu, giun, côn trùng thì luôn sợ hãi.
Nhưng An Tri Thủy càng không thể ở cạnh Lý Lộ Từ thay đồ được, trong rừng im lặng không nghe được âm thanh gì, nói không chừng sau cơn mưa các động vật kỳ lạ đó đều trốn vào trong hang động của chính mình rồi.
Đúng rồi rắn rất thích hang động khô ráo, chuột cũng không thích cả người bị ướt sũng, còn đối với sâu, giun côn trùng vốn ít đáng sợ hơn chúng hay tránh ở dưới lá cây, không lẽ vì sợ các loại côn trùng này mà chính mình lại không dám đi sâu vào sao?
Ngẫm lại nếu là Thiên hạ đệ nhất Công chúa An Nam Tú nhất định cô ấy sẽ bước vào rừng cây không chút do dự. An Tri Thủy biết mình không thể so sánh được với An Nam Tú, còn không kìm được âm thầm so sánh một chút sau đó cảm thấy mình không thể kém cỏi hơn Tú Công Chúa được, không có được năng lực thần kỳ như cô ấy nhưng An Tri Thủy có thể cố lấy dũng khí giống cô ấy.
Loại bỏ rắn và chuột qua một bên, lấy An Nam Tú làm tấm gương, An Tri Thủy cầm theo quần áo liền cẩn thận mà đi vào trong rừng cây.
Lý Lộ Từ bị bịt lỗ tai lại, không nghe được một chút âm thanh nào.
Tuy nhiên, dường như im lặng quá, Lý Lộ Từ cảm thấy An Tri Thủy đặc biệt cẩn thận, không có chút âm thanh nào cả.
Nghĩ An Tri Thủy đang ở sau lưng hắn, đang cởi ra bộ đồ ướt sũng lộ ra khỏi thân mình trong trắng đáng quý trọng như Bảo Ngọc Hoa Châu, Lý Lộ Từ không khỏi nuốt một chút nước bọt, ánh mắt không thể nhìn thấy được nhưng trong đầu buộc hắn hình dung ra dáng dấp của cô, khiến hắn không thể nào khống chế không nghĩ đến thân hình của An Tri Thủy.
Kỳ thật bởi vì hắn thấy quá nhiều nhưng lại chưa từng được thấy thân hình hoàn chỉnh của An Tri Thủy, những điều ấy làm trong lòng hắn một chút cảnh xuân tụ tập lại một chỗ vừa nghĩ phải nhìn trộm toàn thân cô càng mãnh liệt hơn.
Chung quy Lý Lộ Từ không thể mạo hiểm vì An Tri Thủy sẽ tuyệt giao với hắn nếu hắn nhìn lén cô, đợi một lúc lâu mới sinh nghi nhíu mày, chợt trong tiếng gió đưa đến một tiếng la thất thanh vô cùng sợ hãi.
Lý Lộ Từ trong lòng nhảy loạn liền quay đầu lại, quả nhiên An Tri Thủy không ở sau lưng, cô ngốc này thật là…
Lý Lộ Từ nhảy một bước xa liền lọt vào rừng cây, dùng thắt lưng đánh lên một gốc cây đại thụ.
- Răng rắc.
Không biết cây đại thụ này sống được bao năm rồi ngã xuống chặn ngang, Lý Lộ Từ đấm đá lung tung, xa xa trong rừng cây u ám liền nhìn thấy một khối trắng nõn bắt mắt tê liệt té trên mặt đất.
Một con rắn hoa đang chạy, Lý Lộ Từ một cước giẫm ngang mình nó, trước khi chết rắn hoa quay đầu lại cắn Lý Lộ Từ một cái.
Da thịt không bị thương một chút, Lý Lộ Từ căn bản sẽ không để ý, con ngươi lại mở to nhìn tìm kiếm, sợ hãi khiến tim hắn đập trong lồng ngực giống như dùi trống đang nhảy lên, dường như ngay cả rễ của cây sinh mạng cũng không thể quấn chặt vào được.
Lý Lộ Từ biết rất rõ trong rừng cây này có biết bao là rắn độc đang rình rập, tuy rằng chúng nó thật sự chưa phải là cắn vào là chết, nhưng nếu cứu giúp trễ từ ba đến năm phút có thể không cứu được tính mạng.
- Bị nó cắn rồi sao?
Lý Lộ Từ vội vàng cúi xuống xem xét thân thể An Tri Thủy.
An Tri Thủy cũng chưa ngất, vốn sắc mặt đang trắng bệch lập tức đỏ bừng như máu, thân thể nóng lên, không ngờ thân thể trần trụi của mình bị Lý Lộ Từ thấy hết mất rồi… sẽ không bao giờ còn là một đứa