Sau cơn mưa khe suối đặc biệt mát mẻ khoan khoái, lá cây ẩm ướt xanh tươi, suối nước bắn ra lên cành hoa trắng nõn, nước kia bắn lên từng đợt âm thanh hài hòa giống như tiếng tim đập của An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ không căng thẳng như An Tri Thủy, tim hắn đập đã ổn định xuống, bởi vì hắn tựa như một lão hổ đang đánh giá con mồi lạnh run rẩy, nói chung là chẳng có con hổ nào thấy cừu non mà lại khẩn trương cả.
Tuy vậy hắn hít thở một cách dồn dập, như bị đói, khát, lão hổ như muốn nuốt chửng con cừu non vào bụng.
Lý Lộ Từ chiếm ưu thế về tâm lý, bởi vì mọi việc do An Tri Thủy làm sai, hiện tại cô không dám đối mặt với hắn, lại còn làm bộ dạng như đang ngủ, chẳng phải giống như dù cho cô bị xúc phạm, bị Lý Lộ Từ ức hiếp cô cũng cố chịu đựng.
Đối với một người đàn ông, tuyệt đối không có lúc nào hơn được hoàn cảnh này làm cho khí huyết hắn sôi trào lên, nếu là một cô gái xa lạ, Lý Lộ Từ không thể vì dục vọng cá nhân mà làm việc người khác không thích, con người khác với động vật ở chỗ đó.
Nhưng An Tri Thủy rõ ràng thích hắn, hắn cũng cực kỳ thích An Tri Thủy, bằng mối quan hệ thân thiết giữa hai người, An Tri Thủy có lẽ theo bản năng mà kháng cự, nhưng sau đó cô khẳng định sẽ không thật sự tức giận.
Thực sự là một loại tình huống kỳ diệu.
Lý Lộ Từ cảm thấy lúc này nếu mình và An Tri Thủy còn lấy tình bằng hữu để tiếp tục ở gần nhau, cừu non đưa lên miệng còn thả, như vậy chẳng phải không bằng cầm thú.
(*Câu chuyện Không bằng cầm thú kinh điển. nhắc lại cho mọi người nhớ chút: Một đôi tình nhân bị mắc mưa trong rừng, phải nán lại một căn nhà gỗ. Căn nhà chỉ có một chiếc giường, trước khi đi ngủ cô gái ngăn chiếc giường làm hai và bắt chàng trai hứa không được mò qua vạch, nếu mò qua thì là cầm thú, chàng trai đã rất giữ lời không động đậy linh tinh. Sáng hôm sau, khi chàng trai thức dậy thì thấy cô gái đã bỏ đi mất, trên mặt đất chỉ còn dòng chữ “Không bằng cầm thú”)
Lý Lộ Từ không khỏi nhớ đến tình cảnh vừa rồi, khi đó không có nhiều ý nghĩ dư thừa trong đầu, chỉ có nghĩ đến sự an toàn của An Tri Thủy. Hiện giờ nhìn cô không có chuyện gì, Lý Lộ Từ lập tức nhớ tới chính cái cảnh tượng vô cùng diễm lệ vừa mới được thấy.
Da thịt cô trắng nõn ấm áp mềm mại, hai chân thon dài không có một chút khiếm khuyết nào cả, không làm cho người ta có cảm giác gầy yếu đến nỗi lộ xương sườn. An Tri Thủy không phải là một phụ nữ từng trải, không có sức quyến rũ mê người, nhưng thân thể cô tròn trịa, cô như một trái cây vừa chín cuối mùa, vừa rơi xuống cắn một miếng, giòn non, hương vị ngọt ngào.
Thậm chí hắn còn dí sát vào ngắm cái cảnh xuân kia, sau đó vội vàng lùi ra, nhưng thật ra lại làm cho Lý Lộ Từ có cảm giác tự ti không đành lòng khinh nhờn, chỗ đó của con gái sao có thể đẹp đến thế.
Chỗ đó nào là khe sâu mê người, mùi thơm của hoa bích diệp, suối nước róc rách, ở khe suối cốc có màu phấn hoa hồng, loài hoa này sáng rực.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng này, Lý Lộ Từ giương đôi tay rộng lớn luồn vào vòng eo mềm mại của cô, vừa chạm vào, thân mình cô không ngờ mềm ra như mỡ, An Tri Thủy nhẹ nhàng run lên, không có động tĩnh gì, Lý Lộ Từ cúi đầu liền hôn vào môi của An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ đã có chút kinh nghiệm, hai người cũng không phải lần đầu tiên hôn môi, cặp môi như cánh hoa nhỏ làm cho người ta hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập. Lý Lộ Từ mút nhẹ môi An Tri Thủy, An Tri Thủy không hôn lại cũng không có phản kháng, càng không cắn răng lại, cô chỉ không biết làm gì.
Đầu lưỡi Lý Lộ Từ đưa vào trong miệng cô, An Tri Thủy lúc này nhớ ra nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng đầu lưỡi Lý Lộ Từ đã vào trong miệng, cô không dám dùng sức cắn hắn, vì thế cô lại mở miệng ra.
Đầu lưỡi tủi thân cố co vào, nhưng tóm lại là cũng không thể nuốt vào trong bụng, huống chi cái miệng nhỏ nhắn của cô ở trong miệng của Lý Lộ Từ, hắn lại không chịu để yên như vậy, căn bản không có biết chừng mực, khi được một tấc lại muốn tiến lên một thước, vì thế đầu lưỡi trơn mềm của An Tri Thủy đã bị lưỡi của Lý Lộ Từ quấn lên.
Từ mũi An Tri Thủy phát ra một tiếng rên nho nhỏ, hai má ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn khiến cô không rõ chính mình tại sao lại bị thế này, nhưng thật ra trong lòng cảm giác như có sấm sét trên bầu trời, bổ một nhát lóe sáng.
Cô thật đáng thương, bị ức hiếp như vậy cũng không dám phản kháng, hai tay nắm chặt, An Tri Thủy co rút trong lồng ngực hắn, nhu nhược bất lực chấp nhận để hắn cưỡng hôn.
Còn may, dù không chịu thừa nhận nhưng mùi vị này thật sự An Tri Thủy không có ác cảm, cô vẫn từng cho rằng loại hôn sâu này thật sự buồn nôn, nước miếng hai người trộn lẫn vào làm một.... Nhưng ...Nhưng ...Vào lúc Lý Lộ Từ làm như vậy đối với An Tri Thủy, đầu óc sẽ không suy nghĩ được gì, mơ mơ màng màng, không biết đã có chuyện gì xảy ra, không biết tại sao mình lại không đẩy hắn ra?
Nghĩ đến muốn choáng, muốn té xỉu rồi.
An Tri Thủy cảm thấy chính mình đã cam chịu, đã chìm đắm, cô đã không còn là một cô gái thuần khiết sạch sẽ nữa, trong lòng muốn khóc, tay nắm lại kích động. Cô cố tình kháng cự nhưng đều không làm được, An Tri Thủy nghĩ rằng có lẽ bởi cô sợ hãi, cô không thấy mặt Lý Lộ Từ, cô muốn mở mắt nhìn vào ánh mắt hắn khi làm vậy với cô.
Những điều thần bí nhất của cô gái hắn đều đã nhìn thấy, tính khí của An Tri Thủy giống như thời tiết vừa rồi, từng đợt sấm chớp bổ tới liên tục chiếu sáng nơi âm u này nhưng An Tri Thủy làm bộ không thèm để ý, không nhìn thấy, không có gì tồn tại.
Trước kia còn có thái độ như vậy, nhưng hiện tại cảm giác hai má nóng hổi có thể hòa tan tất cả mọi thứ, tự mình đưa ra hàng loạt những cái cớ và lý do chồng chất lên căn bản vẫn không chống đỡ được áp lực của một cọng rơm.
Có lẽ cũng không thể hình dung bằng một cọng rơm, chắc phải là một cái đầu búa, mặc kệ An Tri Thủy trước kia cao cường cỡ nào, xây dựng thành trì tốt cỡ nào để bảo vệ mình, cái