An Nam Tú cọ xát qua lại mũi vào ngực Lý Lộ Từ, vì mũi cô đang ngứa nên cơ thể cô sát lại gần hắn một chút.
- Ôm tôi.
An Nam Tú lầm bầm.
Lý Lộ Từ ôm cô đến ghế salon, đang nhìn cô quan sát nhưng không thấy phản ứng gì lại đặt cô xuống. Vì chuyện với An Tri Thủy nên không muốn An Nam Tú đoán ra được điều gì.
- Có chuyện gì thế?
Lý Lộ Từ chỉ vào món đồ chơi mao nhung lộn xộn của An Nam Tú, sau đó lại nhìn thấy con cua bò trên mặt đất đang tiến vào phòng, ở giữa phòng khách nó nằm sấp xuống một chút, lại không tình nguyện bò đến cửa sổ, đu trên dây thừng tự treo mình lên, gió đưa lắc lư qua lại.
- À.
An Nam Tú hai tay ôm đại bá Vương Long giơ lên.
- Tiếp thu ý kiến của Từ Chu Tể, tôi muốn cải tạo nó thành con rối trong nước nhưng thất bại, nó chỉ biết chìm xuống.
- Cô mà cũng thất bại sao?
Nhưng Lý Lộ Từ lại nghĩ thật may mắn khi cô thất bại, Tú Tú là một con quái vật to lớn có thể nhấn chìm cả một ốc đảo giữa biển, nếu cô lại muốn có một con rối trong nước gì đó nữa, chẳng phải sẽ làm cho hạm đội tương đối mỏng manh của Trung Quốc phải kinh hãi mất ý chí chiến đấu?
- Hôm nay anh có chút không bình thường, chắc là đã làm chuyện gì xấu hoặc có mưu đồ gì đây.
An Nam Tú hồ nghi nhìn Lý Lộ Từ.
- Ngày hôm nay cô làm những gì?
Lý Lộ Từ há mồm ngáp, lại nhíu nhíu mày, hoạt động cơ cơ thể trên diện rộng có thể che dấu tốt cho sự thay đổi nhỏ ở nét mặt.
- Tôi và Lý Thi Thi xuống đáy biển chơi, vừa nhìn thấy con mực hướng về phía chúng tôi phun mực ra, Tú Tú dã đánh nhau với nó một trận. Sau đó chúng tôi lại thấy được một khối đá lớn, Thi Thi nói đó là vỏ sò, Tú Tú bắt nó mở miệng ra lấy được viên trân châu rất lớn. Thi Thi nói nó có thể dùng để làm đẹp, nên khi ở trên đảo nhỏ chúng tôi đã đập nó nát thành phấn nhỏ rồi đắp trên mặt, không có tác dụng gì cả. Giữa trưa chúng tôi bắt tô thanh nướng ăn, đến chiều chúng tôi phơi nắng trên biển sau đó trở lại.
An Nam Tú nói xong nhìn quần áo Lý Lộ Từ hỏi:
- Anh và An Tri Thủy ra ngoài chơi hả?
- Chuyện này quan trọng sao?
Lý Lộ Từ vừa nói vừa ngồi xuống:
- Cô có biết hôm nay tôi nhìn thấy gì không?
- Cái gì?
Thấy Lý Lộ Từ có chút hoảng sợ, An Nam Tú khinh thường nhìn hắn. Ánh mắt thổ dân, nhìn cái gì không hiểu liền ngạc nhiên, An Nam Tú cũng không chờ mong gì hơn.
- Tôi nhìn thấy nữ hoàng bệ hạ của các cô.
Lý Lộ Từ nói từng chữ một.
An Nam Tú đang nắm hai tai đại bá Vương Long, hai bắp chân mượt mà mảnh khảnh đặt trên ngực Lý Lộ Từ, ra hiệu Lý Lộ Từ giữ chân cô, muốn dùng ngón chân kẹp hai điểm nhỏ trên ngực Lý Lộ Từ.
- Cô không có một chút phản ứng nào vậy.
Lý Lộ Từ nhìn qua chân nhỏ nhắn của cô, là một đôi chân nhỏ không tỳ vết, tinh xảo như như đồ sứ không có gì sánh kịp. Lòng bàn tay nắm lấy thấy rất thoải mái nhưng lại không an phận, ngón chân cô kẹp hắn tuy không đau nhưng ngứa ngáy khó chịu.
- Tôi đang đợi anh nói tiếp đây.
An Nam Tú không buông tha mà còn chà gót chân lên ngực hắn, nhìn hắn báng ánh mắt rất lãnh đạm.
- Nói trái nói phải, tôi đang hỏi chuyện anh và An Tri Thủy, anh liền nói sang chuyện khác, ý đồ dùng chủ đề tự cho là có thể hấp dẫn sự chú ý của tôi để đảm bao có thể dời lực chú ý của tôi đi.. Kỹ xảo nhàm chán này, thường cần một câu chuyện xưa vụng về để biểu diễn, anh nói tiếp xem.
- Ai cần di chuyển sự chú ý của cô?
Lý Lộ Từ cười một tiếng, rồi chộp đôi chân duyên dáng của cô lại không cho nhúc nhích. Hắn nói:
- Nữ hoàng bệ hạ của các cô ngồi bên trên vô số bậc cầu thang, phía dưới có một quảng trường rộng lớn, mặc áo bào tay rộng, còn có vệ binh đứng vòng quang quảng trường đi tới đi lui. Có phải không?
- Làm sao anh biết được?
Vẻ mặt An Nam Tú lúc này mới toát lên sự suy nghĩ. Cô không nói chuyện này cho Lý Lộ Từ bao giờ, hắn cũng chưa bao giờ gặp qua Nữ hoàng bệ hạ, nhưng dường như chuyện này hắn nói ra không phải chuyện đùa.
- Tôi đương nhiên biết, Nữ hoàng của cô ngồi cao hơn so với cô, tôi thấy phía dưới có một chiếc ghế trống không người ngồi, là của cô phải không?
Lý Lộ Từ khoe khoang nói.
- Mà sao anh biết được?
An Nam Tú lặp lại vấn đề của mình, không dùng ngón chân kẹp ngực Lý Lộ Từ, đeđặt Đại Bá Vương Long ướt sũng để qua một bên, nghi hoặc hỏi han.
- Hôm nay mưa to, tôi nhìn thấy một đầu thuyền, tưởng là Sa la cự hạm, làm tôi giật cả mình, tìm cô nhưng không liên lạc được. Sau đó Kiều Niệm Nô mang tôi bay cao lên bầu trời nên tôi thấy được Nữ hoàng bệ hạ của cô.
Lý Lộ Từ đã nghe Kiều Niệm Nô giải thích cụ thể nhưng hắn cũng muốn nghe xem An Nam Tú giải thích hiện tượng này như thế nào.
- Làm sao có chuyện này được? Cho dù tôi không cảm nhận được bệ hạ nhưng nếu người đi vào thế giới này nhất định người sẽ tìm được tôi.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ, cô không nghi ngờ phán đoán của mình, cô lại không cho rằng Nữ hoàng bệ hạ hiện tại không có khả năng đi vào thế giới này, trong khi đó hắn lại nói nhìn thấy được Nữ hoàng bệ hạ, điều này có mâu thuẫn khác biệt.
- Cô ấy chưa đến Trái đất. Kiều Niệm Nô giải thích đó là tác dụng của khe hở, nó mang cảnh tượng của Thiên