Thẻ đánh bạc có thể dùng để đánh bài, chỉ có điều hành lang của sòng bạc nối liền với hành lang phòng đánh bạc, dù sao thì không khí trong sòng bạc cũng náo nhiệt hơn một chút, còn chơi bài thì lại cần yên tĩnh.
Vào cửa thì có thể đổi thẻ, trong phòng mọi người chia nhau túm năm tụm ba chơi bài, những bức tranh treo trên tường, những tủ ly điêu khắc, tấm thảm đắt tiền, chậu cảnh xinh đẹp, lại còn có các cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám đỏ , khiến cho nơi này trở nên thật nhàn nhã, không khí rất lịch sự.
Còn có mấy phòng riêng đóng chặt cửa, trong đó có một phòng có hai người mặc đồ đen vẻ mặt rất nghiêm túc đứng ở cửa.
Khi An Nam Tú đi vào lập tức thu hút không ít ánh nhìn, trong phòng chơi bài này cũng không có thiếu nữ nào tuổi này, cho nên khi An Tri Thủy đi vào, không ít người đã cười, những người ở đây không ít người biết An Tri Thủy, có một vài người cúi người lo lắng liệu mình có nên đi đến chào hỏi An Tri Thủy hay không?
- Không ít người biết em nhỉ.
Lý Lộ Từ nói nhỏ.
- Nhưng em lại không biết một ai cả.
An Tri Thủy cũng nói nhỏ.
Nhìn vẻ mặt của An Tri Thủy, một vài người có ý định đến chào hỏi An Tri Thủy cũng bỏ qua, nhưng cũng có hai ba bàn đánh bài dừng lại, vây quanh, nói vài câu khách sáo rồi lại quay về đánh tiếp.
An Nam Tú dạo qua một vòng, rất bất mãn, không ngờ là không có ai chơi đấu địa chủ.
- Có lẽ họ không muốn cho chúng ta chơi đấu địa chủ?
Nhìn ánh mắt lướt trên ngừơi mình và An Tri Thủy, Lý Lộ Từ hiểu được cô đang nghĩ cái gì.
Ở nhà An Nam Tú luôn cầm điện thoại chơi đấu địa chủ, lên du thuyền rồi mới chợt nghĩ ra là có thể cùng với Lý Lộ Từ và An Tri Thủy cùng ngồi một bàn.
An Tri Thủy đi lại, Lâm Văn Lệ đang cầm một đống thẻ đánh bạc đứng phía sau.
- Chúng ta tự chơi đi.
An Nam Tú chọn một góc và ngồi xuống, phía sau cô có môt bình cá cảnh nhiệt đới đặt ở góc tường, một con cua đang bám riết để leo lên, rồi lại ngã nhoài ra trên mặt kính trơn bóng, tám chân chổng lên trời quơ một lúc, sau đó mới lật lại người và tiếp tục.
An Tri Thủy cũng biết chơi đấu địa chủ, vô cùng cao hứng ngồi xuống, chuẩn bị chia thẻ bạc.
- Em đổi bao nhiêu thẻ bạc?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Cô đổi bao nhiêu thẻ bạc thế?
An Tri Thủy hỏi Lâm Văn Lệ.
- Một trăm ngàn, một trăm ngàn đổi được một trăm thẻ.
Lâm Văn Lệ nói.
- Mọi người chia như thế nào?
- Tôi muốn năm mươi thẻ, hai người họ mỗi người hai mươi cái.
An Nam Tú suy nghĩ một lát rồi nói.
- Sao cô lại lấy năm mươi cái? Còn bọn tôi còn không được đến một nửa.
Lý Lộ Từ không hài lòng.
- Đúng vậy, tại sao chứ?
An Tri Thủy cũng cảm thấy không công bằng.
- Chẳng vì sao cả, tôi muốn như vậy.
An Nam Tú nói.
- Được.
An Tri Thủy bảo Lâm Văn Lệ chia thẻ, sau đó còn thừa lại mười cái.
- Còn mười cái làm sao bây giờ?
- Cho cô làm tiền boa.
An Nam Tú thoải mái nói với Lâm Văn Lệ, thật khó để cô chủ động chú ý đến người khác, cô còn chỉ vào một tấm bảng trên tường và đọc:
- Không được quên chia sẻ may mắn của bạn, hào phóng là một phẩm chất tốt.
Những lời này là nhắc nhở mọi người nhớ phải cho nhân viên phục vụ tiền boa.
Một lần mười ngàn tiền boa ở trên thuyền là chuyện hết sức bình thường, Lâm Văn Lệ khẽ mỉm cười, không thể hiểu nổi An Nam Tú, đem số thẻ chia cho lý Lộ Từ và An tri Thủy còn thừa đưa ình.
An Nam Tú cũng không thèm để ý, khẽ nhếch mép, nghĩ rằng lát nữa mình có thể thắng hơn mười cái.
Lý Lộ Từ thấy An Nam Tú lướt qua số thẻ bài của mình và An Tri Thủy, cảm thấy ánh mắt cô nhìn số thẻ bài của người khác với số thẻ bài của mình không có gì khác biệt, tự nhiên hắn lắc lắc đầu, sự tự tin của An Nam Tú thực sự là không gì sánh bằng, vô số lần đả kích mà không hề bị tổn thương chút nào.
Bài được xếp theo chồng, phải lật một lá bài dưới đáy lên, ai lấy được thì người đó làm địa chủ, ai đi nhanh hơn sẽ được lấy bài, người được lấy trước phải dựa vào số điểm cao thấp để quyết định.
Vừa mới nói xong nội quy, An Nam Tú cũng không vội lật bài của mình.
Lý Lộ Từ lại lắc lắc đầu, thấy An Tri Thủy cũng lấy bài rồi, mình cũng lấy.
- Ha ha, tôi làm địa chủ rồi.
Lý Lộ Từ đắc ý liếc nhìn An Nam Tú một cái, đến lượt Lý lộ Từ lật bài, bài của hắn cũng không tồi.
An Nam Tú lại giành được.
- Lần này tôi làm địa chủ, anh lấy lá bài phía dưới đi.
- Sao cô lại như vậy chứ?
Lý Lộ Từ dở khóc dở cười, hắn thiếu chút nữa quên mất là An Nam Tú gần như là muốn cướp địa chủ, ở trên mạng cô không có cách nào cướp được, nhưng hiện tại ba người cùng ngồi đây, cô mới có thể chơi xấu như thế.
- Chơi tự nhiên đi, lấy bài nhanh đi nào, bài của em đang tốt.
An Tri Thủy không để ý mấy chuyện kia, cẩn thận che bài mình, cười đắc ý.
Lâm Văn Lệ nhìn lướt qua bài của An Tri Thủy, thực sự không nhìn rõ lá bài số hai, lá thứ hai là một con Q, còn lại đều là những đôi nhỏ thì tốt gì chứ, chỉ là cô cảm thấy lát nữa sẽ lấy được quân bài tốt, hay là cô đang lừa người?
- Boom tráo bài mười lần.
An Nam Tú tạm thời rất thật thà.
- Không được, đều là tráo bài gấp đôi, ai có thể tráo bài mười lần chứ?
Lý Lộ Từ chẳng nghĩ gì cả, chắc chắn là lần này An Nam Tú lấy phải trái boom.
- Được thôi.
An Tri Thủy lại đồng ý, cười.
- Cô cũng có boom sao?
An Nam Tú nghi ngờ nhìn An Tri Thủy.
An Tri Thủy cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, vì thế An Nam Tú lại do dự, nhìn nhìn bài của mình và nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Thôi đi, nghe Lý Lộ Từ, không tráo bài.
Lý Lộ Từ cũng không muốn nói nhiều, bài của An Nam Tú là bài xấu nhất mà Lý Lộ Từ từng thấy.
Ba lượt bài trôi qua, An Tri