Không giống như ngoài boong tàu hay ở sòng bạc, đa số mọi người ăn mặc rất thoải mái mà nhàn nhã, nhưng trong phòng chơi bài thì lại thể hiện sự tao nhã hơn nhiều, Lâm Văn Lệ mở cửa, một người phụ nữ mặc bộ lễ phục tơ dài bó sát đi vào, toát lên vẻ là một thục nữ rất độc đáo, nhưng thật ra lại phong tình vạn chủng, và cũng khó để che lấp đi những nếp nhăn của năm tháng lưu lại nơi khóe mắt, và chung quy là da dẻ không còn mềm mại và hấp dẫn nữa.
Thật là thừa thãi, nhất là trong phòng này còn có một bông hoa như An Nam Tú, và còn có An Tri Thủy, cho dù là ngoài hai mươi như Lâm Văn Lệ cũng tràn đầy hơi thở tuổi thanh xuân.
An Nam Tú cầm một thẻ bài ngắm nghía, nằm ngửa ra trên chiếc ghế da mềm mại sau lưng, mặt không chút thay đổi mà nhìn vị phu nhân kia.
Lý Lộ Từ nắm chặt tay An Tri Thủy, không có ý sẽ buông ra, híp mắt nhìn người phụ nữ này, hắn không phải là một người táo bạo mà kích động, huống chi có một số chuyện trong lòng đã hạ quyết tâm, cũng không cần thiết phải thể hiện quá nhiều cảm xúc với những chuyện xảy ra trước mắt, tránh tạo ra những bại lộ không cần thiết.
- Bà là....
An Tri Thủy ngạc nhiên nhìn người phụ nữ này, có một cảm giác gì đó vô cùng quen thuộc, diện mạo người này cực kỳ giống mẹ của cô, chỉ có điều so với mẹ cô thì người này có phần già nua hơn nhiều.
Nếu như An Tri Thủy và mẹ đi cùng nhau, người khác đều nghĩ họ là hai chị em.
An Tri Thủy cũng không có dì, bằng không thì cô đã tưởng là mình đang được gặp người thân mà trước đây chưa từng được gặp.
- Cổ Ngôn Lệnh. Cổ trong Cổ Bảo Ngọc, Ngôn trong tam ngôn nhị phách, Lệnh trong xảo ngôn lệnh sắc. Ta với mẹ cháu là bạn bè tốt.
Cổ Ngôn Lệnh cười rồi đi đến gần An Tri Thủy.
- Hóa ra là cô Cổ...
Nghe nói là bạn tốt của mẹ, An Tri Thủy vội vàng đứng lên, lễ phép chào hỏi.
-Chữ Ngôn bên cạnh chữ Tạ, chữ Lệnh là một nửa của chữ Linh, đến họ thì là họ Cổ, có ý nghĩa gì đây?
Lý Lộ Từ lạnh lùng nhìn Cổ Ngôn Lệnh, hắn không thể hòa nhã với bà ta được.
- Lý Lộ Từ...
An Tri Thủy không hiểu vì sao một Lý Lộ Từ luôn rất lễ phép trước mặt các trưởng bối hôm nay lại tỏ vẻ chán ghét như thế.
- Bà ta là mẹ của cô.
An Nam Tú nói xong, cúi đầu tiếp tục chơi cái thẻ bài của cô.
- Hả, cô nói cái gì cơ?
An Tri Thủy kinh ngạc nhìn An Nam Tú, không kìm nổi mỉm cười:
- Không phải là cô chưa từng gặp mẹ tôi sao?
An Nam Tú không những đã từng gặp, cô cầm một cái chậu vỏ sò, đổ nước bùn lên đầu Tạ Linh, những ký ức đó vẫn còn mới mẻ với An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ nhìn về phía Lâm Văn Lệ, Lâm Văn Lệ nhìn vào mắt của Lý Lộ Từ, lúc này mới có thể biết được An Nam Tú vừa nói gì, không hiểu sao lại mỉm cười.
- Công chúa điện hạ thật biết đùa, Tri Thủy à, mẹ cháu sẽ đến đây sao? Đã một thời gia dài cô không liên lạc với bà ấy rồi.
Ánh Mắt Cổ Ngôn Lệnh đảo qua nhìn An Nam Tú, cố gắng để lộ ra bộ dạng thản nhiên nhất.
Nếu như bà ta là một cô gái hai mươi tuổi, thì sẽ rất động lòng người, cho dù trẻ hơn mười tuổi, cười như vậy cũng sẽ làm cho người ta tán thưởng, nhưng cảm giác hiện tại rất kỳ quái.
An Nam Tú lại ngẩng đầu lên, công chúa điện hạ?
- Đừng cười, còn cười nữa phấn trên mặt sẽ rơi xuống đó, phiền người phục vụ lát nữa lại phải quét dọn.
Lý Lộ Từ châm chọc nói.
Má trái Cổ Ngôn Lệnh giật giật, cố gắng kiềm chế sự tức giận, làm ra vẻ thản nhiên nhìn qua An Tri Thủy, rõ ràng Lý Lộ Từ đã nhìn thấy lòng tham bên trong con người này.
- Lý Lộ Từ...
An Tri Thủy vô cùng xấu hổ, vội vàng giải thích với Cổ Ngôn Lệnh:
- Ý anh ấy nói...là...trên mặt đất rất bẩn.
Nói xong âm thanh liền nhỏ đi, An Tri Thủy đỏ mặt, giải thích như vậy thật vớ vẩn.
- Không sao.
Cổ Ngôn Lệnh cơ bản không nhìn Lý Lộ Từ, hai tay đặt ở trên bàn nhìn An Nam Tú.
- Ta nghĩ cháu có hứng thú chơi với ta một ván?
- Đấu địa chủ?
Mí mắt An Nam tú nhảy lên.
- Có thể.
Cổ Ngôn Lệnh gật gật đầu.
- Hai người cũng có thể chơi sao?
An Tri Thủy ngạc nhiên hỏi, trên thuyền này thật nhiều người kỳ lạ, cô không hiểu sao người này lại xuất hiện ở đây, lại thêm cái người khi nãy đột nhiên đứng chặn trước cửa vào nữa, vẫn là hai người.
- Đương nhiên có thể.
Cổ Ngôn Lệnh gật gật đầu.
- Có cần thêm thẻ bài không?
An Tri Thủy vội vàng hỏi An Nam Tú, vừa rồi ba người đang đùa, căn bản là chơi vui vẻ, tự do chơi, sẽ không so đo thẻ bài, hiện tại An Nam Tú đấu với người ngoài, An Tri Thủy đương nhiên sẽ đưa cho cô nhiều thẻ bài hơn, chứ không phải như khi này vừa thua đã thấy đau lòng.
- Bà ta xứng để tôi dùng nhiều thẻ bài thế sao?
An Nam Tú buông thẻ bài trong tay ra, chỉ ra cửa.
- Thủy Thủy và Lý Lộ Từ, hai người ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm hai người.
An Tri Thủy vội vàng kéo Lý Lộ Từ ra cửa, hưng phấn đứng dựa vào lan can trên boong tàu.
- Lại có gì làm em kích động như vậy?
Lý Lộ Từ không hiểu gì cả, hắn yên tâm để An Nam Tú ở lại đó, còn con cua ngu xuẩn kia đang ngồi trong phòng cầm IPAD chơi trò chém hoa quả.
Cũng giống như Cổ Ngôn Lệnh không xứng để An Nam Tú bỏ ra nhiều thẻ bài, trên thế giới này thứ có thể uy hiếp An Nam Tú thực sự là không có, nếu có, Lý Lộ Từ ở đây cũng xem như có tác dụng rồi, cũng không biết đột nhiên An Tri Thủy cao hứng như thế là vì cái gì, An Tri Thủy dường như chưa phát hiện ra thứ gì đó bất thường, cô đơn giản mà tin rằng Cổ Ngôn Lệnh là bạn tốt của mẹ mình.
- Vừa rồi Tú công chúa gọi em là Thủy Thủy, anh không nghe thấy sao?
An Tri Thủy nhảy nhảy trên lan can, cô muốn An Nam Tú lớn như vậy, hay là nhỏ đi một chút, sẽ làm ọi người thấy hoạt bát đáng yêu, còn như bây giờ thì người ta chỉ nhìn vào bộ ngực và cặp mông hấp dẫn của cô thôi.
- Em thật dễ dàng thỏa mãn.
Lý Lộ Từ còn nhận ra được chuyện gì nữa chứ,