Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 58: Gặp phụ huynh.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Được lần đầu tiên cùng An Tri Thủy làm hai điều đó, Lý Lộ Từ rất hạnh phúc trở về nhà, nghe thấy thấy bộ dạng vui sướng ngân nga hát của cậu ta, An Tri Thủy cũng rất vui mừng, mặt vẫn có chút ửng đỏ, Lý Lộ Từ không nói, cô không ngờ trong lúc tỉnh tỉnh mê mê lại làm những chuyện mà thường ngày không dám nghĩ đến.
Nắm tay và ôm nhau, căn bản không phải là yêu đương, An Tri Thủy không biết có phải như thế không, tuy nhiên nếu đã là bạn bè, vậy không phải là yêu đương, giữa bạn bè với nhau như thế này cũng là rất bình thường.
Sau này, chắc chắn sẽ không nắm tay và ôm Lý Lộ Từ thường xuyên, đây là lần đầu, có lẽ cũng là lần cuối, là mộtmột loại khế ước thiêng liêng xác lập quan hệ bạn bè, cho nên An Tri Thủy cảm thấy thận trọng một chút, coi trọng một chút cũng không có gì là xấu… tuy rằng trả giá không ngờ là hai cái lần đầu tiên của mình.
- Tiểu Miêu, chị có bạn rồi, không phải bạn như chú cún đâu, là một chàng trai.
An Tri Thủy âu yếm vuốt ve chú chó Saint- Bernard, nói.
Tiểu Miêu hừ hừ, vẫn còn uể oải, và cũng không có tinh thần để vui mừng thay cho chủ.
- Sau này, không chừng cả ba chúng ta sẽ thường xuyên chơi đùa cùng nhau, mày phải thích cậu ấy đấy, có đều mày là cái không thể tùy tiện thích người khác, biết chưa? Bởi vì cậu ấy không chừng sẽ không thích mày, như vậy mày sẽ mất mặt lắm.
An Tri Thủy cảnh cáo Tiểu Miêu, nói không chừng cũng là cảnh báo chính mình.
Tiểu Miêu vẫn không có chút sinh lực, lúc bình thường đã chơi đĩa bay.
Tất nhiên An Tri Thủy biết, chiếc đồng hồ Lange cầm trong tay đã bị ném ra xa ngoài đồng cỏ, dù sao Lý Lộ Từ cũng không cần, chiếc đồng hồ lại bền như thế, quẳng như vậy chắc không thể hỏng được.
Tiểu Miêu lập tức lè lưỡi xì xì chạy đi, sau đó lắc đầu rung rung tìm thấy đồng hồ ngậm trở về.
Bảo vệ ở bên cạnh nhìn thấy run run, nếu ngậm trở về mà là mình...thì anh ta liền ba chân chan cẳng chạy tới ngậm về, anh ta vừa mơ hồ nghe, Lange... cái đồng hồ kia nếu bên trong có kim cương, tiền lương làm bảo vệ cả đời mình cũng không mua nổi.
An Tri Thủy và mèo con đang chơi đùa, trong căn biệt thự số mười tám, dì Đường và lão An đang ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Lão An là người đàn ông trung niên cao lớn, chưa nói tới đẹp trai, phong độ, cặp lông mày rậm và thô, ở giữa đôi mắt, tỏa ra một sự uy nghi, tuy nhiên, thái độ của ông ta cũng không phải kiểu tầm thường như mọi người ở tầm tuổi này mà dường như lúc nào cũng như bột phát một cái gì đó, như là có người khiến ông ta không hài lòng thì lập tức sẽ bị ông ta húc đầu mắng cho một trận.
Tên của lão An là An Đông Dương, thật ra cả vùng thành phố Trung Hải người biết An Đông Dương rốt cuộc có địa vị xã hội bao nhiêu, xuất thân, gia cảnh như thế nào không nhiều, một nhóm nhỏ những người ở bên trên đều khiêm tốn, An Đông Dương trong nhóm người nhỏ tại đây cũng là số một, số hai, nhưng sẽ không có ai tùy tiện kéo người đàn ông giàu có nhất Trung Hải xuống, gần đây có người được gọi là người đàn ông giàu nhất Trung Hải họ Chu, bây giờ đã không đáng để An Đông Dương nhắc tới.
-Cô nói con bé lấy đồng hồ tặng người khác?
Đầu An Đông Dương xoay qua xoay lại, dường như đang tức giận mà chưa tìm được chỗ bùng nổ.
- Vâng, đúng vậy, là hàng Lange, tặng cho đàn ông trưởng thành, đồng hồ và dao cạo râu là những quà tặng thích hợp nhất, tuy Lý Lộ Từ chưa coi là đàn ông trưởng thành nhưng tính tình trầm ổn, chỉ là tặng đồng hồ có phần quý trọng quá.
Dì Đường điềm tĩnh, đang cố thưởng thức chén trà.
- Con bé chưa tặng đồng hồ cho tôi bao giờ.
Trong lòng An Đông Dương đau buồn.
-Có lẽ con bé thấy ông không phải người trưởng thành.
Dì Đường thổi phù một hơi, bật cười, bỏ chén trà xuống.
An Đông Dương trừng mắt nhìn cô ấy, vẫn vô vùng căm giận:
-Tôi nói con bé hôm qua lại tích cực cùng đi cửa hàng với tôi, còn hỏi tôi thích quần áo như thế nào, giầy, đồng hồ, quà tặng gì… tôi vui mừng, mua đồng hồ cho nó, trong lòng nghĩ con gái cuối cùng cũng biết tặng quà cho mình.
-Con gái lớn không giữ lại trong nhà, rồi sẽ có ngày như thế, ông sẽ quen thôi.
Dì Đường lắc đầu, cũng không để ý.
-Tên tiểu tử kia dám nhận, tôi lập tức cho người đi đòi lại.
An Đông Dương không hề có phong độ mới.
-Nói ông chưa trưởng thành, đứa trẻ Lý Lộ Từ đó sẽ không cần. Cho dù là nó nhận lấy , cái đó cũng chỉ đáng mấy đồng tiền, xem như nhìn thấy rõ ràng tâm tư của đứa trẻ này, đáng cho ông đi đoạt lại sao?
Dì Đường cười miễn cưỡng, bình thường trong nhà chỉ có cha là được rồi, cha và con gái thường khá gần gũi, nhưng An Đông Dương và An Tri Thủy lại không như vậy, người cha này không phải thất bại kiểu bình thường .
- Đó là vì xã hội bây giờ phức tạp, Tri Thủy lại quá trong sáng. Ôi ! Đời này cuối cùng tôi cũng phải lo lắng về việc này, đợi sau khi con bé kết hôn, chúng ta thanh nhàn, đến lúc đó hãy nói cho con bé chuyện hai ta.
An Đông Dương vươn tay ra, cầm lấy tay dì Đường.
Dì Đường nhẹ nhàng rút tay về, cũng không nói gì, đâu có đơn giản như thế đã được thanh nhàn, rất nhiều việc An Đông Dương không nói cho cô biết, nhưng không có nghĩa là cô không biết, giống như là gần đây có một cô thư kí liên lạc với An Đông Dương, làm cho dì Đường rất bất an.
Bên cạnh An Đông Dương tuyệt đối không thiếu những cô gái chủ động dâng tặng đến trước cửa, những kiểu mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân gì cũng đều có, trước mặt An Đông Dương quyền thế và tiền tài, người đẹp cũng không có gì là lạ, cho nên dì Đường bình thường căn bản không để ý mấy chuyện này, nhưng người phụ nữ này không giống như thế, cô không phải tới nịnh bợ An Đông Dương, hoặc theo An Đông Dương để có được cái gì... dì Đường chỉ có thể xác định duy nhất một điều là, An Đông Dương trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ người phụ nữ này.
Đang nói chuyện, An Tri Thủy dắt Tiểu Miêu vào, vô cùng vui mừng gọi cha và dì Đường, sau đó đi tìm bảo mẫu cho cún con này.
An Đông Dương đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó, không đứng lên, đưa mắt nhìn dì Đường.
- Đã lấy đồng hồ lại, chắc hẳn Lý Lộ Từ không cần. nó còn không biết rằng chúng ta đều rất rõ ràng việc nó làm gì, nhờ tôi tặng đồng hồ cho anh, anh có thích không.
Dì Đường đi một chút, rất nhanh liền quay trở về.
- Tặng cho người ta, người ta không cần, liền tặng chacho tôi?
An Đông Dương nổi giận:
- Nói cho cô, tôi chakhông thích.
-Tự ông nói đi.
Dì Đường không giúp ông ta làm mấy chuyện này.
- Như thế tôi nói ra thế nào đây.
An Đông Dương ngượng ngùng nói.
Một lúc sau, An Tri Thủy đặt đồng hồ vào trong hộp, sau đó đưa cho An Đông Dương.
-Tốt, tốt, Tri Thủy đã lớn rồi, cha rất thích, rất vui.
An Đông Dương cười rạng rỡ, so với năm triệu dường như… hoặc có thể nói năm mươi triệu, trăm triệu hay năm triệu đều không đáng cho ông ta liếc mắt.
An Tri Thủy lên tầng tắm, An Đông Dương lập tức mở hộp ra, đeo lên tay, nhìn trái nhìn phải, hỏi dì Đường cái đồng hồ này kết hợp với quần áo và quyết định tham dự một cuộc yến tiệc, như vậy có thể mượn cơ hội khoe với mọi người nói đây là đồng hồ con gái chọn, như thế những người bạn làm ăn phải mua du thuyền và đảo nhỏ cho con cái nhìn thấy mà ngưỡng mộ.
Dì Đường chỉ biết vâng lời uống trà, đàn ông mà, đừng hi vọng họ giống như kiểu trong mấy bộ phim điện ảnh miêu tả, luôn xử lý mọi việc một cách thuần thục, nhiều tuổi rồi mà vẫn có chút tính khí trẻ con.
-Bà nói Lý Lộ Từ có phải là ngang ngạnh không? Nếu cậu ta theo đuổi Tri Thủy, chiếc đồng hồ như thế này lại tính làm cái gì? Nếu như vậy, dã tâm của cậu ta không nhỏ đâu.
An Đông Dương lại bắt đầu lo lắng.
-Ông ít nghĩ ma nghĩ quỷ đi. Ông cũng không không phải không biết con gái ông đã nói qua đại học sẽ không yêu đương, con bé không phải là đứa trẻ qua loa, lỗ mãng. Lý Lộ Từ có tình cảm với con bé là chắc chắn, nhưng chưa chắc sẽ muốn theo đuổi Tri Thủy. Tôi cảm thấy đứa trẻ này rất thành thật, không có nhiều suy nghĩ không thực tế, không chừng cậu ta hiểu rất rõ theo đuổi Tri Thủy, hoặc ở cạnh Tri Thủy sẽ