Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 59 : Phản bội.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Đối với nhân vật như An Đông Dương mà nói, chiếc Mercedes-Benz S65 tuyệt đối rất được mọi người yêu thích.
Giá cả so với Bentley Continental GT cũng không khác biệt lắm, đặc biệt tiện nghi hơn Rolls-Royce Gus, nhưng so với mấy loại đó có phần khiêm tốn hơn, An Đông dương là nhân vật rất chú ý đến di sản, ông ta cũng vừa lòng với kĩ thuật mười phần vẹn mười của Audi S8, cái kia nhìn qua càng khiêm tốn, nhưng cảm giác ở trên Mercedes-Benz cấp S cũng có thú vị.
Hương vị, rốt cuộc là hương vị gì, không thể nói rõ, dù sao cũng rất thích.
Đương nhiên chiếc Maybach cũng rất tốt, còn xa mới nổi tiếng như Mercedes-Benz, cũng không đạt được tiêu chuẩn giám sát xe so với Bentley và Rolls-Royce, nhưng chiếc Maybach Zeppelin của ông ta là để cho con gái dùng, ông ta rất thích cảm giác nhìn thấy con gái từ trên chiếc Zeppelin, trong ánh mắt của những người bên cạnh có 1 loại hứng thú của vị công chúa ở trên cao, như vậy ông ta chính là hoàng đế, tới địa vị này của ông ta đã không thiếu cái gì, theo đuổi những thứ mờ ảo hư vô lại càng hăng say.
Chiếc xe dừng lại trước một chung cư cao tầng của thành phố, đây là nhà mới của dì Đường , lúc đầu dì Đường và một người họ Quách là hàng xóm của nhau, về sau An Tri Thủy đi chơi, va phải người họ Quách kia, tình cảm xấu đi, khiến cho dì Đường phải chuyển nhà, cô liền dọn tới chỗ bây giờ, căn phòng bình thường, nhưng mấy cửa hàng đồ điện đều ở gần đây, tiện cho cô tan ca đi kiểm tra, quản lý.
- Tối không ở đây sao?
Dì Đường xuống xe, ngón tay nhọn mơn trớn ngọn tóc, cô không phải người phụ nữ xinh đẹp, nhưng là người phụ nữ tinh xảo, luôn có muôn vạn phong cách tỏa ra sự quyến rũ tiềm ẩn.
An Đông Dương có chút xao xuyến nhưng vẫn lắc đầu.
-Muốn đi tìm người phụ nữ kia?
Dì Đường dò hỏi.
Người An Đông Dương cứng đờ, thở dài:
- Chuyện của cô ta, bà đừng quan tâm. Không phải như bà nghĩ.
-Tôi đâu có nghĩ nhiều. Chỉ là qua lại với những người như thế, tự ông phải cẩn thận một chút, chúng ta cái gì cũng không thiếu.
Dì Đường vỗ vỗ vai An Đông Dương .
An Đông Dương cầm tay cô.
- Đi ngủ sớm 1 chút, tôi biết rồi.
Dì Đường nhìn chiếc xe đi khỏi, một hồi lâu mới lên lầu.
An Đông Dương hồi trước đã mua một căn hộ ở Tomson Riviera, cũng chẳng sống ở đấy, về sau một người bạn mượn làm văn phòng riêng, một tháng trả mang tính tượng trưng cho An Đông Dương ba trăm nghìn tiền thuế, An Đông Dương lấy tiền này cho con gái làm tiền tiêu vặt, gần đây mới lấy căn phòng lại, bây giờ có người sống trong đó.
An Đông Dương biết có mấy người mua nhà ở đây làm kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp), mấy cô gái đó được cho là đồ chơi xa xỉ nhất Trung Quốc, có người nói với ông ta chơi rất vui, xứng đáng để nuôi nấng trong đây, An Đông Dương không làm mấy chuyện này.
An Đông Dương nhìn rất nhiều đồ có thương hiệu Đức ở trong phòng, đứng ở trên sàn trước cửa sổ, cảm thán.
-Đồ nước Đức đúng là tốt, Trung Quốc muốn bắt kịp với nước Đức trong các sản phẩm tinh xảo cao cấp, vẫn phải 1 thời gian dài.
-Cuộc đàm phán mua lại như thế nào rồi?
Sau lưng một người phụ nữ lặng yên bước ra.
An Đông Dương quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ này, giống rất nhiều thư kí ở bên cạnh, cô ta mặc bộ váy đồng phục màu đen, bộ ngực cao nổi lên khỏi chiếc áo sơ mi màu trắng, dưới cổ áo cởi chiếc cúc sơ mi, có thể mơ hồ nhìn thấy chút khe sâu, thân hình như thế này đủ để cho rất nhiều bạn bè nói có vật cưng cảm thấy xấu hổ, người phụ nữ như thế này dưới con mắt người khác rất hợp với căn phòng này, nhưng An Đông Dương biết, nơi này không xứng với cô.
Ánh mắt người phụ nữ cũng lạnh lùng như thế, chỉ có điều khóe mắt cô hơi giương lên, còn kia dường như là nốt ruồi đen ở miệng hiện ra nụ cười như cánh hoa, một loại xinh đẹp luôn luôn quyến rũ người ta, dễ khiến cho An Đông Dương nhớ tới hồ ly Tô Đắc Kỷ như vậy.
Tô Đát Kỷ dù sao cũng là nhân vật không thế xác định có tồn tại hay không của Trung Quốc cổ đại, phỏng chừng ngực không to đến như vậy, eo không nhỏ tới như vậy, cái mông cũng không vểnh như vậy, đương nhiên càng không có một cặp đùi siêu dài, người phụ nữ như vậy đi giầy cao gót đứng sau lưng An Đông Dương, rất tự nhiên quan sát ông ta, khiến cho An Đông Dương cao lớn cũng cảm thấy áp lực tràn đầy.
- Tư nhân mua lại mẫu hạm hàng không cũng không phải không có tiền lệ, tiền cũng không nhiều, nhưng các loại thủ tục mới chính là vấn đề. Nói muốn vào hải quân làm nghề du lịch, người khác hỏi tôi vì sao không mua tàu biển chở khách chạy định kì. Hơn nữa mua về, tôi để ở đâu? Đồ vật lớn như vậy lại cũng không phải du thuyền kéo về rồi tùy tiện đào 1 vũng nước liền để trong đó... là máy bay đấy, cô cho tôi ít thời gian được không?
An Đông Dương có chút vội vàng xao động, nói.
- Tôi lại dành cho ngài thời gian 3 tháng vậy. Ngài đàm phán không thành, số hiệu Washington sẽ không dừng ở Nhật Bản nữa sao? Rất gần rồi, tôi đi nghĩ cách làm lại, việc còn lại sau đó giao cho ngài xử lý.
Cô gái vô tình nói.
An Đông Dương hơi giật mình, cũng không muốn phá vỡ cửa sổ thủy tinh này nhảy từ trên lầu cao mấy chục tầng xuống.
- Đừng nóng nảy, đừng nóng nảy, từ từ thôi.
Tự mình mua mẫu hạm hàng không, thao tác tốt cũng không phải vấn đề lớn lắm, còn muốn đoạt lấy hàng không mẫu hạm chạy bằng năng lượng hạt nhân của Mỹ? Đừng nói An Đông Dương – căn bản không tin có thể đoạt lại được, dù có tính là đoạt lại được, như thế phải có được sự cho phép của chính phủ Trung Quốc đừng ở vùng biển Trung Quốc mới được, chuyện này có nhấc lên một lần chiến tranh thế giới cũng không phải không thể.
Mua mẫu hạm hàng không, cho dù là dùng danh nghĩa của công ty hay tư nhân, đều dễ làm chấn động và bị báo chí chú ý, không hợp với phong cách làm việc nhất quán của An Đông Dương, nhưng mà còn có cách nào nữa đâu?
-Đùa chút thôi.
Người phụ nữ cười tủm tỉm, đột nhiên chuyển đề tài.
-Ngài gần đây dường như có rất nhiều việc phiền lòng.
-Không có.
An Đông Dương không muốn giao lưu nhiều cùng cô ta .
- Là phiền lòng chuyện con gái à, dạo này tôi nhàn rỗi, có muốn tôi giúp ngài không?
Khóe miệng của người phụ nữ nhếch lên, ánh mắt đằng sau cặp kính đen nheo lại.
-Không cần đâu.
An Đông Dương cương quyết cự tuyệt.
Người phụ nữ cũng không kiên trì.
-Nếu cần, tôi vẫn giúp ngài như thế, coi như quà tặng kèm hợp đồng của chúng ta.
An Đông Dương không nói gì, ông đâu ngốc ngếch để người phụ nữ này khuấy động cuộc sống của mình, dì Đường biết được sẽ nghi ngờ.
Thật ra phiền lòng nhất của An Đông Dương bây giờ chính là cô ta, nếu không ông ta có thời gian và tâm tư đi điều tra cẩn thận mối quan hệ giữa con gái và Lý Lộ Từ, hôm nay ông ta nhìn thấy Lý Lộ Từ, không hề ra tay, khác rất nhiều so với ông ta ngày xưa.
Điều này khiến cho ấn tượng lần đầu tiên Lý Lộ Từ đối với An Đông Dương cũng không tệ, là một kẻ nghèo hèn, Lý Lộ Từ lại không cho rằng An Đông Dương trong lần gặp mặt đầu tiên cần phải thể hiện nhiều hơn sự coi trọng đối với ông ta, hắn cũng không cảm thấy mình cần phải chuẩn bị cái gì đó để sau này tiếp xúc với An Đông Dương thể hiện càng tốt hơn.
Hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn cảm thấy cùng An Tri Thủy như bây giờ rất tốt, cũng không cần tiếp xúc nhiều với gia đình An Tri Thủy, dì Đường nói có thể giúp cậu tìm việc làm, Lý Lộ Từ cũng không tới, tính tiếp tục làm gia sư, dù sao áp lực cuộc sống cũng không quá lớn.
Lý Lộ Từ về nhà, mở cửa, rất yên lặng, xem ra không xảy ra bất cứ điều gì, Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm.
Lý Bán Trang từ trong phòng bước ra, vẫn mặc áo phông cổ chữ T của Lý Lộ Từ làm áo ngủ, lộ ra hai đùi thẳng tắp, dù đi dép lê, không cần phụ trợ của giầy cao gót cũng cực kì thon thả và xinh đẹp, tạo nên một thiếu nữ thân hình tràn đầy hơi thở sức sống, khiến cho người đàn ông cài đặt trong điện thoại Lý Lộ Từ được gọi là cặp đùi cực đẹp.
-Đói bụng sao? Em hâm thức ăn nhé.
Lý Bán Trang nhìn Lý Lộ Từ ngồi trên sofa, rót nước.
-Anh đi tắm đi, rất nhanh thôi.
-Có cô em gái thật tốt.
Lý Lộ Từ đến ôm Lý Bán Trang sau đó mới vào phòng tắm rửa mặt.
Lý Bán Trang lấy tay cản trước ngực, vì cô không mặc áo con, cũng không biết sao lại làm nhiều hành động cản chở như thế, anh trai đâu có để ý đến, Lý Bán Trang lại cảm thấy khó chịu, mình sao vậy?
Hóa ra Lý Bán Trang chỉ tính làm sườn xào chua ngọt hoặc là cá nâu dưa chua, dù sao haihai cô gái ăn cũng chẳng bao nhiêu, nhưng An Nam Tú thế nào cũng bảo làm cả hai, làm một thứ cô liền