Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 87: Đấu địa chủ
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Từ Bắc Thành tóc cuốn lên, trông cũng hồng hào, nhìn vẻ cũng cao to, cho dù không diễn xuất được, bộ dạng xinh đẹp cũng có thể làm vài cô gái thét chói tai.
Đàn ông cũng có thể đẹp, bởi vì bản tính nam nhi đẹp ít hơn so với phụ nữ nhiều, cho nên những anh chàng đẹp trai như vậy cũng sẽ không thể làm rối tinh rối mù.
Con người Từ Bắc Thành Lý Lộ Từ biết, nhưng Lý Lộ Từ đối với đóng phim không dám có hứng thú, thực tế, mọi người đã lăn lộn với xã hội cho dù là người hơi ngây ngô cũng không có nghĩa là phải khát khao những thần tượng như trong truyện thần thoại, xem ra rất không thực tế, Lý Lộ Từ căn bản là không nhìn tới.
Lý Bán Trang nhìn thoáng Từ Bắc Thành lập tức lười nhìn thêm cái người được vô số cô gái hâm mộ kia. Ánh mắt vô thần, khí chất đục ngầu, không thể so sánh với anh trai, Lý Bán Trang cúi đầu, chỉ muốn làm cô gái trong mắt chỉ có anh trai.
An Tri Thủy và An Nam Tú rất ăn ý, đều không đi tìm hiểu ý của anh ta, An Tri Thủy cảm thấy anh ta đáng ghê tởm, An Nam Tú cảm thấy Lý Lộ Từ đáng ghét, tất cả những người dân bản xứ ngoài Lý Lộ Từ ra đều rất đáng ghét.
Từ Bắc Thành từ từ dừng lại, hoảng hốt rồi hồi phục lại tinh thần, nở nụ cười lễ phép, dáng vẻ rất thích thú, nhưng không tùy tiện dừng lại, án mắt dừng lại trên người An Nam Tú một lúc, mới lái xe phóng đi.
- Tôi vốn cho rằng cậu ta sẽ xuống xe và thảo luận nghệ thuật điện ảnh với mọi người hay gì gì đó, trước mặt phụ nữ thể hiện sự khéo léo, đẹp trai phong độ, của cải của mình.
Lý Lộ Từ rất thất vọng nói.
- Nếu ở một nơi nào khác thì có thể, nhưng ở đây thì sao có thể chứ? Không có mấy người ngó ngàng tới cậu ta, cũng không có mấy người tốt với cậu ta.
An Tri Thủy chán ghét nói.
- Cậu ta từng làm những việc gì?
Lý Lộ Từ không biết tại sao An Tri Thủy lại có ấn tượng không tốt với người này như vậy, hình như không chỉ là một lý do bình thường nào đó.
- Có một lần mình bỏ học về nhà, cậu ta lái xe đâm phải một cụ già, lúc đó cụ già đang đi bộ trong khu biệt thự, cậu ta không phải nói người ta là gốm sứ…, kết quả là cụ già này được học sinh của mình mời đi du lịch, học sinh của cụ này dựa vào sự giúp đỡ của cụ già mà học xong tiểu học, trung học, đại học, đến bây giờ đã thành tài rồi, ở Trung Hải cũng là một người rất nổi tiếng, người này luôn tôn trọng và hiếu thuận cụ như cha mình, Từ Bắc Thành lại trực tiếp đâm vào người ta. Sau đó Từ Bắc Thành đã quyên góp được hơn ba triệu ở huyện Khuê Hiền này để xây dựng trường tiểu học, là để tạ lỗi.
An Tri Thủy nhíu mày:
- Những việc này đều là chị Lý kể cho mình, nếu không phải chỗ này rất gần với trường học, mình đã sớm không ở đây nữa rồi.
- À, tin này mình cũng đã biết rồi, lúc đó mình còn cảm thấy cho dù là đầu cơ thể hiện gì gì đó, cũng coi như là làm chút việc, hóa ra là như vậy.
Lý Ban Trang kinh ngạc lắc đầu.
Lý Lộ Từ cũng rất kinh ngạc, hóa ra thật sự có người có thể ngốc nghếch đến mức đó, Lý Lộ Từ luôn cho rằng phàm là những người có được thành tựu, hẳn sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào dù là nhỏ nhất. Người ta đi tản bộ trong khu chung cư như vậy, thì không chút liên quan gì tới chủ nhân của biệt thự sao? Ngoài lễ phép xin lỗi ra, nếu xảy ra chuyện gì phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nên chịu trách nhiệm thì chịu, điều này khó lắm sao? Cứ phải bị người ta coi thường trừng phạt mới tỉnh táo lại.
Mấy người đều có cảm nhận riêng của mình, minh tinh hóa ra chỉ là nhìn hào nhoáng mà thôi.
An Nam Tú ở một bên mỉm cười, không biết vui cái gì.
An Nam Tú rất ít cười, huống hồ lúc đông người, cô không sa sầm mặt cũng là tốt lắm rồi, không ngờ còn cười, thế là mọi người lại quên đi Từ Bắc Thành, đều nhìn cô.
- Cô cười gì vậy?
Lý Lộ Từ nghi hoặc hỏi.
- Tôi nhớ ra rồi, cái tên Từ Bắc Thành này rất giống tên của Từ Tiểu Thành?
An Nam Tú nhắc nhở Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ.
- Hai người không nghĩ tới sao? Hai người không cảm thấy cái tên của hai người này giống nhau tới mức đáng cười sao?
Lạnh quá, ngoài An Nam Tú không có bất kỳ ai cảm thấy việc này đáng buồn cười cả.
Buổi chiều về tới nhà, Lý Bán Trang lấy ra bài tập toán học, cô và Lý Lộ Từ cùng làm bài tập, Lý Lộ Từ cũng không thể bài nào cũng giải được, nhưng Lý Bán Trang không biết, Lý Lộ Từ cũng không biết, hai anh em cùng làm cơ bản cũng có thể giải quyết, hơn nữa hiệu suất đặc biệt cao.
Hai anh em làm bài tập cả buổi chiều, một mình An Nam Tú thấy buồn chán, cuối cùng bắt đầu sử dụng Macbook-Pro của cô rồi, nguyên nhân chủ yếu là cô lại muốn xem “ Hoàn châu cách cách” rồi, nhưng ti vi đã không có nữa, Lý Lộ Từ lên mạng tìm cho cô đoạn video cũ.
Đầu tiên An Nam Tú xem “hoàn châu cách cách” là để học thành ngữ, bây giờ lại vừa xem vừa cười, mỗi khi Tiểu Yến Tử dùng sai thành ngữ, cô đều cười, cô đang xem tiểu Yến Tử dùng sai bao nhiêu thành ngữ.
Ăn cơm xong, An Nam Tú cười rất nhiều, hai má cứng ngắc, không cười được nữa, Lý Lộ Từ sợ cô không có việc gì làm sẽ làm phiền Lý Bán Trang học hành, liền dạy cô chơi trò đấu địa chủ.
Trò chơi đã tải gần xong, lại tại thêm cả bộ cài khách của đấu địa chủ, rất nhanh đã vào được game. Lý Lộ Từ để cô xem trước quy tắc một lần, rồi làm mẫu một lần, An Nam Tú sẽ chơi một mình.
Lý Lộ Từ ngồi trên sopha cùng cô, hắn đang xem “Trăm năm cô độc”, loại sách này xem vẫn thoải mái hơn, mượn trong thư viện của trường, chỉ là lần đầu tiên xem cuốn sách này hắn cảm thấy rất ảo, vì Lý Lộ Từ biết được rất nhiều thần thoại trong cuốn sách