Trong nhà dì Lan đang ngồi trên sofa, tay cầm tách trà nhâm nhi.
Mái tóc màu nâu, xoăn nhẹ, làn da trắng, đôi mắt đeo cặp kính lão.
Ánh mắt nhìn Liễu Ý Như tỏ rõ vẻ không vui
- " Dì, dì về khi nào vậy ạ" Ý Như vội vàng chạy vào, ôm lấy dì Lan
Bàn tay dì Lan không nhanh không chậm gỡ tay cô ra khỏi người mình
- " Mới về thôi, trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi không về thì chắc sẽ thành nhà của Liễu tiểu thư đây mất" uống một ngụm trà
- " Sao dì nói vậy, con luôn muốn ở bên cạnh dì và anh Khánh Thương mà.
Con hoàn toàn không có dã tâm" cô nũng nịu
- " Cướp chồng của người khác là không dã tâm sao, mang thai con của người đã có gia đình là không dã tâm, vu khống cho người khác cũng là không dã tâm" bà nhướng mày hỏi
- " Con…con không có, dì à, bao nhiêu năm nay dì hiểu con mà.
Con làm dâu nhà dì, dì không vui sao" cô rẽ hướng sang chuyện khác
- " Cô nghĩ xem vui không, từ ngày cô cố giành giật Khánh Thương từ tay Ân Hạ thì tôi đã không thể xem cô như người trong gia đình được nữa rồi.
Trong khi Khánh Thương và Ân Hạ là vợ chồng hợp pháp, Ân Hạ là con dâu Tôn gia mọi người đều biết.
Liễu tiểu thư, cô không thứ gì là không có, cớ gì cứ phải tranh giành thứ không thuộc về mình "
- " Gia đình này chỉ có 1 đứa con dâu thôi, là Ân Hạ, còn những đám ruồi nhặng chẳng qua chỉ là qua đường.
Khánh Thương chấp nhận, nhưng tôi thì không" bà gằng giọng nói với Ý Như
- " Dì, nhưng con mang thai con anh ấy rồi, con không thể rời khỏi anh ấy được " cô giả vờ thút thít
- " Chuyện này dễ thôi, sanh đứa bé ra, xét nghiệm ADN.
Nếu đúng là con Khánh Thương thì gia đình tôi sẽ nhận nó, nó là là cháu trưởng, không phân biệt con ai.
Nhưng cô, mãi mãi không được bước vào Bắc Viên nửa bước.
Tôi không bao giờ hoan nghênh người phá hoại gia đình người khác "
- " Dì đừng nói vậy mà, đừng bắt con xa con của con mà.
Con yêu Khánh Thương là thật lòng mà dì "
- " Với một người chuyện gì cũng dám làm như cô mà có tư cách nói hai chữ thật lòng sao" đôi mắt đanh lại nhìn vào mặt cô ta
- " Tôi nói cho cô biết, cô có thể ăn hiếp được Ân Hạ chứ tôi thì không đâu.
Tốt nhất cô nên an phận, vì cô không còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng như trước đâu" dì Lan đứng dậy rời đi, đến cửa bắt gặp 1 thân ảnh cao lớn
Khánh Thương biết dì về gấp nên về xem dì thế nào, nào ngờ thấy được cảnh dì đang răn đe Ý Như.
Đúng là gưng càng già càng cay.
Ý Như thấy anh như thấy được bình dưỡng khí, vội chạy lại ôm anh, khóc thảm thương
- " Khánh Thương, anh giải thích cho dì hiểu đi, dì hiểu lầm em rồi " cô khóc lóc nói
- " Dì về đây khi nào, dì thấy không khỏe sao" anh lo lắng hỏi
- " Phải về chứ, về để xem chiến tích của anh, có vợ còn lăng nhăng, trăng hoa để rước họa vào nhà.
Còn đuổi vợ đi ra ngoài.
Rất đáng mặt đàn ông "
- " Mọi chuyện không như dì nghĩ đâu" anh vội