Người phụ nữ đó không ai khác là Phiến Tuyết Sương. Thời gian qua cô ta sống ẩn, cố gắng chịu đựng những đau khổ dày vò. Ả cho rằng tất cả những điều đó đều là do Lâm Nhĩ Tích gây ra.
Bây giờ thời cũng đã đến, cuối cùng cô ta cũng sắp được báo thù. Mà cũng thật trùng hợp, hôm nay Vũ Hạo không mang theo bất kì vệ sĩ nào cả...
Nghĩ xong, Phiến Tuyết Sương dồn hết lực vào chân ga phóng thẳng về phía trước, tay vịn chặt vô lăng, lòng đầy căm phẫn.
Lâm Nhĩ Tích đang đùa giỡn với Vũ Hạo, chợt phát hiện có chiếc xe đang lao như điên về phía họ. Cô trợn mắt hét to, vừa dùng hết lực đẩy Vũ Hạo ra.
"Cẩn thận!"
"Ầm!!!!" \- Tiếng va chạm giữa người và xe vang lên chói tay. Chiếc xe sau khi gây án đã lập tức bỏ trốn.
Vũ Hạo chưa kịp định hình khi bị Lâm Nhĩ Tích đột ngột đẩy ra, vừa quay đầu nhìn lại đã không tin vào mắt mình.
Lâm Nhĩ Tích nằm vật vã dưới mặt đường, không rõ từ đâu mà máu chảy ra thành một vũng lớn. Ở đầu cũng có, tay, chân, thân mình cũng toàn là máu.
Cô vẫn chưa ngất đi, vẫn cố đưa bàn tay nhỏ bé dính đầy máu về phía Vũ Hạo, miệng mấp máy như muốn nói điều gì.
Cô muốn nói, nhưng không thể. Dây thần kinh của cô như thể bắt đầu vô hiệu hóa, cô thấy mọi thứ mờ dần, mờ dần, sau đó không còn biết gì nữa.
"Tiểu Tích Tích!"
"Tiểu Tích Tích!"
"Mau gọi xe cứu thương!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Một lúc sau, ở bệnh viện thành phố.
Vũ Hạo đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, tay chân run lẩy bẩy, cứ chốc chốc lại nhìn vào trong xem tình hình thế nào. Đương nhiên không thể thấy được gì, nhưng theo quán tính, anh vẫn luôn làm như vậy.
"Bịch bịch bịch" \- Tiếng chân chạy vội vàng trong hành lang của bệnh viện, Lâm Kỳ Tích vừa được báo tin đã hớt hải chạy đi tìm Lâm Nhĩ Tích.
"Vũ Hạo! Nhĩ Tích đâu?"
Vũ Hạo quay đầu nhìn anh, ánh mắt buồn rũ rượi: "Cô ấy...vẫn còn ở bên trong"
Mắt Lâm Kỳ Tích nổi lên từng gân máu, cả người như muốn nổ tung: "Là ai đã làm?"
"Em không biết. Hình như là một người phụ nữ"
"Được, vậy..." \- Lâm Kỳ Tích định nói điều gì, đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
"A lô, có chuyện gì vậy?"
Giọng Kiều Thiên Tinh trong điện thoại vô cùng gấp gáp: "Bang chủ, anh đang ở đâu? Tiểu công chúa của chúng ta muốn ra ngoài rồi!"
"Cái gì?" \- Lâm Kỳ Tích hoảng loạn hỏi to. Sinh sớm không sinh, sinh muộn không sinh, lại sinh ngay lúc này.
Anh cung tay chặt thành nắm đấm, khuôn mặt vô cùng căng thẳng: "Được, anh tới ngay"
Lâm Kỳ Tích vừa nói xong liền gấp rút rời đi, còn