Bác sĩ hơi cau mày: "Anh là..."
"Là bạn của bệnh nhân Lâm Nhĩ Tích, chỉ vậy thôi" \- Mạn Tường gấp gáp trả lời, hiện tại rất muốn nhanh chóng đi xét nghiệm.
"Được, vậy cậu cũng mau xuống tầng 2 làm thủ tục" \- Bác sĩ nói rồi định rời đi.
"Khoan đã!"
"Có chuyện gì?"
Mạn Tường nhỏ giọng: "Nếu...phổi của tôi tương thích với Lâm Nhĩ Tích, mong bác sĩ chỉ nói với người thân cô ấy là có người tình nguyện hiến phổi, còn danh tính của tôi xin hãy giấu đi"
Bác sĩ tròn mắt nhìn cậu, vẻ mặt cũng không quá bất ngờ. Ông gật nhẹ đầu rồi quay lưng bước đi.
Mấy chục năm hành nghề, những chuyện thế này không phải là ông chưa từng gặp qua. Đó là cái chuyện hệt như trong phim, mà lại có ngoài đời thực.
Thương một người đến mức có thể vì người đó thịt nát xương tan, nhưng chỉ trong thầm lặng. Cả thế giới đều biết, chỉ riêng một người là chưa từng biết. Nếu biết, cũng có mấy người sẽ đáp lại được tấm chân tình đó trong hàng vạn mối tình trái ngang?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mấy tiếng sau, kết quả xét nghiệm đã có sẵn trên tay Vũ Hạo. Anh mừng ra nước mắt, thật may mắn rằng chính anh cũng là người có phổi thích hợp với cô.
Bác sĩ ngồi trên bàn, trầm giọng: "Việc phẫu thuật phải nhanh chóng được tiến hành. Anh định khi nào sẽ làm?"
"Ngay bây giờ" \- Vũ Hạo không chần chừ đáp lại.
Bác sĩ im lặng một hồi mới nói tiếp: "Vậy anh đã từng tìm hiểu về rủi ro của việc hiến \- ghép phổi chưa?"
"Vợ tôi sẽ chịu những rủi ro gì?"
"Sao anh không hỏi anh sẽ chịu những rủi ro gì?"
"Chỉ cần cô ấy bình an, rủi ro gì tôi cũng có thể chịu" \- Vũ Hạo khẳng định chắc nịch.
Bác sĩ thở dài, khẽ gật đầu: "Được, vậy chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị phòng phẫu thuật. Mời anh nhanh chóng đi theo y tá"
Vũ Hạo vội đứng phóc dậy, cùng y tá ra bên ngoài. Trước khi ra đến cửa, anh còn ngoái đầu lại nhìn:
"Bác sĩ, nếu cả hai chúng tôi đều gặp nguy hiểm, xin hãy cứu cô ấy trước"
"Được..."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Tạch...tạch...tạch" \- Tiếng công tắt đèn trong phòng mổ liên tục vang lên, đèn sáng chói chiếu thẳng vào vùng ngực của hai người.
Vũ Hạo nằm trên giường mổ, cố nghiêng đầu nhìn sang phòng kế bên. Lâm Nhĩ Tích cách anh một tấm tường với kính rất dày, nhưng đối với anh, có khi lại là cách biệt giữa sự sống và cái chết.
"Vũ thiếu, tôi bắt đầu tiêm thuốc đây"
"Được" \- Vũ Hạo lạnh nhạt trả lời, mọi sự chú ý đều