A Trác nghe xong liền đỏ mặt, muốn biện minh nhưng Lâm Nhĩ Tích đã đi mất hút rồi.
"Trác, sao vậy" \- Uy Vũ từ hướng còn lại đi đến hỏi.
A Trác quay đầu lại, liền lên tiếng trách móc: "Nãy giờ đi đâu vậy? Gà này, ăn đi" \- Nói rồi anh dúi túi gà rán vào người Uy Vũ.
Uy Vũ hơi bất ngờ, bất giác mỉm cười: "Hay quá! Ngay lúc tôi đang đói, cảm ơn"
A Trác ngại ngùng, ho giả một tiếng: "Đừng tưởng tôi làm việc này vì cậu. Chỉ là sợ năng suất làm việc giảm ảnh hưởng đến lợi ích của tiểu thư thôi"
Uy Vũ hơi nghiêng đầu: "Thì tôi có nói gì đâu?"
"Không nói gì thì thôi! Ăn mau rồi làm việc đi"
Nói xong A Trác cũng lướt đi thật nhanh như gió, đến chỗ khuất lại ngoảnh đầu lại xem có ai đi theo không.
Thấy không có ai, anh mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Thật lạ, đột nhiên nụ cười đó lại khiến tim anh đập nhanh đến bất thường.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hai ngày sau, không biết Lâm Quang Tùng dùng thủ đoạn gì mà đã lôi kéo được các vị sư phụ tiến hành tổ chức cuộc họp chọn bang chủ.
Lâm Nhĩ Tích đành cắn răng chịu đựng, im lặng cùng Lâm Quang Tùng ngồi ngang hàng nhau, dưới chiếc ghế bang chủ uy nghiêm. Thời gian quá gấp rút, e là Lâm Kỳ Tích về không kịp.
Mọi người đều đã có mặt đầy đủ, Lâm Nhĩ Tích mới lên tiếng: "Tại sao phải chọn bang chủ ngay lúc này?"
Một vị sư phụ theo phe Lâm Quang Tùng đáp lời: "Từ khi bang chủ quá cố ra đi, Lâm Bang chúng ta tuột dốc trông thấy. Ngược lại, Hoắc Hang ngày một đi lên.
Nếu bây giờ không chọn bang chủ kế vị thì phải đợi đến bao giờ? Chẳng lẽ đến khi thế lực chúng ta bỏ công xây dựng ở Hoa Quốc hơn mười năm sụp đổ?"
Ông ấy vừa nói xong, một đám người khác lập tức hùa theo khiến căn phòng thống lĩnh vốn tĩnh lặng lại trở nên ồn ào như cái chợ.
"Đúng! Còn đợi đến bao giờ?"
"10 năm xây dựng thế lực ở Hoa Quốc, không thể vì chuyện này mà đổ sông đổ biển"
"Tiểu thư còn chờ gì nữa? Dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể đá đổ thiếu gia mà leo lên chức bang chủ!"
Lâm Nhĩ Tích tức giận đập vào tay ghế cái rầm, bọn người ban nãy giật mình, liền ngậm miệng lại.
Cả người cô như tỏa ra sát khí, giọng lãnh đạm đến đáng sợ: "Đừng nghĩ các người được mang danh "sư phụ" thì thích nói gì cũng được. Để tôi nhắc cho các người nhớ, hơn phân nửa người giỏi của Lâm Bang đều là thuộc hạ của tôi!"
"10 năm thế lực của Hoa Quốc là do bang chủ quá cố, tôi và rất nhiều con người khác đã hy sinh máu thịt để đổi lấy. Còn các người? 10 năm đó có phải sống rất tốt ở Hong Kong không?"
Bị cô nói trúng tim đen, vài người nhìn nhau mà không biết nói gì. Chỉ có Lâm Quang Tùng mới dám đứng dậy tranh cãi:
"Nhĩ Tích! Nếu xét về xương máu đổ xuống hay thế lực lớn mạnh, tiền của vững chắc, anh không hề thua em!"
Lâm Nhĩ Tích không quá bất ngờ: "Em biết chứ, nếu không anh làm gì có cửa ngồi cạnh em nhỉ?"
"Em..."
Lâm Nhĩ Tích đứng dậy, dáng vẻ vô cùng khoan thai chỉ tay vào chiếc ghế cao hơn mấy bậc: "Hiện tại chúng ta ngồi ngang hàng nhau, nhưng người trên đó chỉ có 1 thôi"
Lâm Quang Tùng cũng không ngần ngại đứng dậy, khuôn mặt khiêu khích: "Vậy để xem đó sẽ là ai. Luật sư!"
Nghe gọi, vị luật sư lớn tuổi lủi thủi bước ra. Ông ấy là một người bạn cũ của Lâm Long Đỉnh, cũng là người ông tin tưởng giao di chúc cho.
Luật sư bước đến giữa phòng, chỉnh lại mắt kính, đầu cúi nhẹ chào mọi người