Vũ Hạo hơi nheo mắt nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, hai tay cho vào túi lạnh lùng bước qua hai hàng người. Phía sau anh chỉ toàn thấy vệ sĩ áo đen lùi ra hai bên một cách chuyên nghiệp, nhiều không đếm xuể.
Lâm Nhĩ Tích thấy anh đi đến, liền cười quyến rũ nhích qua một bên, nhường ghế cho Vũ Hạo. Anh cũng không phụ lòng cô mà xoay người ngồi xuống, chân bắt thành hình chữ ngũ.
Sau khi đã an tọa, anh mới ngước đầu nhìn người còn gái kế bên mình, thì thầm to nhỏ: "Em bắt đầu ngoan như vậy từ khi nào?"
Lâm Nhĩ Tích cười niềm nở bỏ qua lời anh nói: "Chồng yêu, anh đến đây làm gì vậy?"
Bị Lâm Nhĩ Tích nhắc khéo, Vũ Hạo lập tức nhớ ra lí do mình đến đây. Anh trở lại tư thế uy nghiêm, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng người một, đương nhiên không thể thiếu Lâm Quang Tùng.
Những người bên phe Lâm Quang Tùng thấy Vũ Hạo xuất hiện ở đây, nửa sợ, nửa nịnh hót, sẵn tiện thăm dò:
"Không biết cơn gió nào đã mang ông trùm trẻ đến đây ạ?"
"Nếu ngài muốn tham quan Lâm Bang chúng tôi, lập tức có người sắp xếp"
Dương Tử Quân cười khinh, cắt ngang lời người đó: "Lâm Bang trở thành công viên từ khi nào? Hay ông ngây thơ đến mức nghĩ ông trùm trẻ đến đây chỉ để tham quan?"
"..."
Vũ Hạo cười gian, thoải mái choàng một tay qua eo Lâm Nhĩ Tích, kéo cô lại gần mình hơn: "Dương sư phụ nói không sai chút nào, tôi đúng là đến đây vì có lí do rõ ràng"
Sau đó anh đưa mắt nhìn bọn người phe Lâm Quang Tùng: "Mà dù mang danh ông trùm trẻ, nhưng tôi và Lâm tiểu thư của các người đã lấy nhau từ lâu rồi, nên không cần phải câu nệ chuyện lễ nghi. Cứ coi nhau như người một nhà là được"
Nghe Vũ Hạo nói xong câu đó, đám người kia càng lo lắng nhiều hơn.
Ông trùm Macao rất đáng sợ.
Lâm Nhĩ Tích cũng rất đáng sợ.
Hai người họ là vợ chồng, thật sự quá đáng sợ.
Thấy không ai nói gì, Vũ Hạo giả ho một tiếng: "Vậy tôi sẽ vào chủ đề chính luôn. Nghe nói vợ yêu của tôi có số tài sản riêng thua anh trai cô ấy mấy phần, nên hôm nay tôi đến đây để bù thêm"
Anh xoay đầu nhìn vị luật sư già: "Cô ấy thiếu tầm bao nhiêu ấy nhỉ?"
Luật sư chăm chú nhìn vào sổ sách: "Khoảng...hơn 20 tỷ"
Nghe ba chữ "20 tỷ", Vũ Hạo không nhịn được mà cười phá lên, anh quay sang nói với Lâm Nhĩ Tích, tiện thể nói lớn để ai cũng nghe thấy:
"Vợ yêu, mấy đồng bạc lẻ này mà em cũng thiếu sao?"
Lâm Nhĩ Tích cười giả nai, giơ bàn tay uyển chuyển đã đeo chiếc nhẫn kim cương sáng chói từ khi nào:
"Thì hôm trước em thấy có đấu giá bộ kim cương khá đẹp, giá thì chỉ có 26 tỷ hơn thôi, tiện tay mua rồi ~"
Vũ Hạo cười gian nắm lấy bàn tay đeo nhẫn kim cương của cô, thơm lên một cái: "Không chuyển tiền đầy đủ cho em, là lỗi của anh"
Sau đó anh trở lại dáng vẻ nghiêm túc, móc trong túi xấp ngân phiếu còn trống, ghi lên đó một số 5 và 10 con số 0 nối liền nhau, kèm dòng chữ kí rồng bay phượng múa.
"Luật sư, bù thêm mấy đồng này vào tài sản riêng của vợ tôi, chắc là đủ rồi nhỉ?"
Luật sư giật mình, cầm tờ ngân phiếu 50 tỷ mà run bần bật: "Đủ, à không dư nhiều ạ"
"Vậy thì?"
"Vâng, vậy cô Lâm Nhĩ Tích mới là người sở hữu nhiều tài sản nhất của Lâm Bang"
Sau lời tuyên bố của luật sư, phòng thống lĩnh vang lên một tràn pháo tay rất lớn. Bên phe Lâm Nhĩ Tích đương nhiên rất nhiệt tình tán dương cô, phe đối diện lại sợ mất lòng Vũ Hạo mà vỗ tay bôm bốp.
Ngoài hai phe đó ra, còn có rất nhiều vệ sĩ