Mộng Vân, Thân Đồ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ, bọn họ không nhìn ra được có điểm gì không giống.
Tinh Uyên nói: “Canh kình như khí, nhưng lại có chút giống nguyên khí của khí sĩ.
Nhưng đúng là canh kình, sợ rằng cậu ta có chút cơ ngộ đặc biệt.”
Viện trưởng nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Có chút không giống với những võ giả bình thường.”
Thân Đồ nói: “Vậy rốt cuộc canh kình của cậu ta trở nên tốt, hay là không tốt?”
Tinh Uyên nhìn chằm chằm, quan sát một cách cẩn thận, mặc dù khoảng cách hơn 1000 mét, nhưng không có sợi lông tơ nào trên người Lục Phàm có thể thoát khỏi ánh mắt của Tinh Uyên.
“Canh kình mạnh mẽ, có lực, cao hơn gấp đôi so với võ giả bình thường.
Tiêu hao cũng rất chậm, có lẽ hậu kình rất dồi dào.
Ồ, cậu ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, xem ra trên phương diện khí thế cảm ứng cũng được nâng cao.”
Tinh Uyên vừa nói, khóe miệng vừa cong lên một độ còn nhàn nhạt.
Thân Đồ ở bên cạnh kinh ngạc lên tiếng: “Tinh Uyên, ông vậy mà cười rồi.
Mười mấy năm rồi tôi chưa từng thấy ông cười.
Có phải tôi nhìn nhầm không.”
Tinh Uyên lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nhất Thanh xoa bụng bật cười, nói: “Hiếm thấy, hiếm thấy.
Ngay cả Tinh Uyên cũng cười, xem ra thiên phú của tên tiểu tử này rất kinh người.
Sau này tiềm lực vô hạn, tôi cũng có chút rung động.”
Tinh Uyên quay đầu liếc nhìn Nhất Thanh nói: “Không phải ông chỉ chọn những đệ tử hợp khẩu vị thôi sao?”
Nhất Thanh cười: “Điều này là được nhiên.
Nhưng nếu như đệ tử của tôi dù hợp khẩu vị, lại có thiên phú, vậy đương nhiên sẽ càng tốt chứ sao.”
Tinh Uyên lạnh lùng nói: “Vậy chỉ sợ ông phải thất vọng rồi, dựa vào danh tiếng Nhất Nguyên viện của ông bây giờ, sợ là thiên tài như thế này sẽ không muốn vào Nhất Nguyên viện của mấy người đâu.”
Nhất Thanh thở dài một tiếng: “Đó cũng là sự thật.
Tất cả cứ tùy duyên đi.”
Viện trưởng khẽ cười mấy tiếng, sau đó nói: “Nhìn tên tiểu tử này tôi cũng có ý muốn nhận đồ đệ.”
Cửu đại sư tôn đồng thời nhìn về phía viện trưởng, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.
Viện trưởng giơ tay lên nói: “Nhưng mấy người cứ yên tâm, tôi sẽ không giành với mấy người.
Nhưng đợi lát nữa tên tiểu tử này, cho dù vào phân viện nào của mấy người, tốt nhất mấy người cũng phải nghe ngóng một chút, làm sao cậu ta có thể luyện ra được canh kình đặc biệt như thế này.
Nếu như có khả năng sao chép, truyền thụ, thì phải lập tức đưa cậu ta đến chỗ tôi, tôi nói chuyện với cậu ta.”
Cửu đại sư tôn cùng nhau gật đầu.
….
Bên dưới, Cửu Minh quay đầu mỉm cười nhìn Tiền Lưu nói: “Ngại quá, sau này chân của tôi phải do anh rửa rồi.
Nhân tiện nói cho anh biết, chân của tôi khá thối, anh hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Mặt Tiền Lưu hết đỏ lại xanh, bị nghẹn đến mức không nói gì được.
Mà Thủy Lãnh Hàn ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên ở bên trên, ánh mắt như dao, bên trong mang theo sát khí.
Nghe thấy lời nói chế giễu của Cửu Minh, mặc dù không phải nói hắn ta, nhưng Thủy Lãnh Hàn cũng cảm thấy mất mặt.
Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, những tiếng thảo luận của những người khác khiến vẻ mặt Thủy Lãnh Hàn càng thêm khó coi.
Lúc nói chuyện quá ngạo mạn, lúc bị vả mặt cũng càng đau hơn.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Thủy Lãnh Hàn vung tay áo bỏ đi.
Tất cả mọi người đều nhường đường, để Thủy Lãnh Hàn rời đi.
Tiền Lưu cũng muốn đi, hôm nay xem như hắn ta đã phải cởi truồng để