Nếu Mạc Tuy đã nói cũng thích mình, xao động bởi vì hôn môi khi nãy vẫn nín nghẹn thật lâu, Khế Gia liền quấn lấy Mạc Tuy làm chuyện chỉ có người thân mật mới có thể làm, xong rồi mới hài lòng đi ngủ, ngay cả lúc ngủ say khóe môi vẫn mang theo ý cười không tan như cũ.
Khế Gia nghiêng người ngủ rất trầm, Mạc Tuy đưa tay sờ gò má Khế Gia, độ ấm giữa ngón tay khiến Mạc Tuy xác định tất cả thật sự đã xảy ra. Lúc trước lo lắng quá nhiều vẫn không hạ thủ ngược lại khiến Khế Gia thổ lộ trước, Mạc Tuy tỉ mỉ ngắm khuôn mặt Khế Gia, cẩn thận tiến tới hôn một cái lên đôi môi hơi mở của Khế Gia, mặt mày lộ ra ý cười khó tả.
Hôm sau Khế Gia tỉnh rất sớm, dán lên người Mạc Tuy cọ tới cọ lui đánh thức Mạc Tuy, bởi vì tối hôm qua hai người đều phát tiết một lần, buổi sáng không tới mức kích tình bắn ra bốn phía, rất ôn nhu hôn một trận liền tự rời giường rửa mặt.
Con mồi bắt được hôm trước không nhỏ, đủ ăn một hai ngày, Mạc Tuy và Khế Gia liền không đi săn thú, đồ dư lại sau mùa đông còn không ít, chất trong phòng có chút loạn, lúc trước Mạc Tuy nghĩ gần đây cũng nên sắp xếp lại. Nghĩ đến rất nhiều đồ ăn sẽ được dọn ra, Mạc Tuy bảo Khế Gia đi gọi Tác Nhĩ mang theo Y Tư buổi trưa tới dùng cơm, giúp tiêu diệt hàng tồn kho còn chưa ăn hết của mùa đông, dù sao dưới tình huống có thể ăn nguyên liệu tươi mới, Mạc Tuy vẫn muốn ăn đồ tươi.
Lạp xưởng vẫn còn hai cây, thịt xông khói và thịt mặn mỗi loại còn lại bảy tám miếng, bột mì còn hai lọ lớn, hai bình rượu nho nhỏ lúc trước ủ xong bị triệt để quên mất, còn có nửa khuôn khoai tây và khoai lang phần lớn đã mọc mầm, ba bốn củ khoai từ thô to cũng được tìm ra.
Khoai tây và khoai lang mọc mầm được Mạc Tuy tách ra tùy tiện trồng vào khoảng đất sau nhà, không mọc mầm thì rửa sạch giữ lại trưa ăn, rượu nho bởi vì được bịt rất kín nên không bị chua, tản ra mùi thơm rất mê người khiến Khế Gia tò mò muốn nếm thử.
“Chờ buổi tối uống đi.” Mạc Tuy thản nhiên dời rượu nho tới góc phòng, đưa lưng về phía Khế Gia, trên mặt lộ ra tươi cười rất thâm ý.
Sau khi sắp xếp đồ vật ngay ngắn, căn phòng trữ thức ăn thoạt nhìn chỉnh tề hơn rất nhiều, Mạc Tuy lại lật lật bình gia vị, đường và tiêu ớt đều còn đủ ăn một thời gian, mật ong cũng còn hơn phân nửa lọ, chỉ có muối còn dư không nhiều lắm. Mạc Tuy suy nghĩ một chút, nhớ là lúc trước đi trao đổi thức ăn, cũng không phát hiện nhà ai trao đổi muối, liền hỏi Khế Gia.
“Bởi vì muốn bọn ta không thể tự làm, mỗi năm đều phải đi bộ tộc lân cận có thể chế biến muối để đổi, mỗi người một năm chỉ có thể lấy một lọ, năm nay người đi đổi muối hẳn là còn chưa xuất phát, đợi một thời gian mới có muối mới.” Khế Gia ôm hông Mạc Tuy dán lấy hắn di động, cằm cũng dính lên vai Mạc Tuy.
Nhiệt độ mùa xuân rất thư thích, hai người ở nhà cũng không mặc quần áo, da thịt dính lấy nhau cảm giác rất thoải mái, lúc nói chuyện dây thanh quản của Khế Gia rung động khiến phần vai bị dính lấy của Mạc Tuy có chút ngứa. Xoay người đặt Khế Gia lên tường, Mạc Tuy đưa tay chậm rãi vuốt ve mặt Khế Gia, khóe môi câu lên: “Đã sớm biết thì nên nói sớm cho ta, Khế Gia như vậy ta càng thích.”
Bị con ngươi đen láy của Mạc Tuy nhìn chằm chằm, mặt Khế Gia không tự chủ nóng lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa trên mặt làm tim Khế Gia cũng đập nhanh lên, môi hơi mở nhưng không biết nên nói cái gì, rõ ràng vẫn là Mạc Tuy đó, lại không hiểu sao cứ khiến Khế Gia đặc biệt dễ đỏ mặt.
Bởi vì Mạc Tuy không bao giờ nhẫn nại nữa nha, thiếu niên.
Hai người hôn một hồi liền tách ra, Mạc Tuy gói miếng thịt bảo Khế Gia đi đổi mấy củ cải về, chính mình bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, buổi trưa để mọi người ăn một bữa ngon.
Ngày hôm qua bắt được là động vật cùng loại với dê, sườn dê và đùi dê Mạc Tuy ướp đơn giản một chút liền đặt lên lửa nướng, nấu canh thịt trong nồi gốm, đá phiến cũng được lau sạch sẽ lấy ra, bắp cải đổi mấy hôm trước cũng được Mạc Tuy rửa sạch tùy ý dùng tay xé thành miếng nhỏ, chuẩn bị một lát xào thịt mặn với bắp cải.
Vài loại rau dưa đặc biệt nhiều vào mùa xuân cũng được Mạc Tuy dùng dao xương xắt nát, trộn với thịt tươi băm nhuyễn và thịt xông khói, cán dẹt chuẩn bị làm bánh rán. Mấy cái chén trúc lớn bằng nắm đấm cũng được mang ra, Mạc Tuy suy nghĩ một chút vẫn lấy rượu nha ra rót một ít vào cái bát lớn.
Lúc Khế Gia mang theo củ cải trở về, Tác Nhĩ cũng đã đến, theo sau là Y Tư và Tát Phi. Ngày đó Tát Phi thấy Mạc Tuy bị Khế Gia lôi đi, cũng không biết não bổ cái gì, thấy Mạc Tuy liền len lén lộ ra nụ cười rất mờ ám, từ trên xuống dưới quan sát hắn một phen, khiến khóe miệng Mạc Tuy không tự chủ có chút muốn co giật, cứ cảm thấy đầu cậu ta có hơi lớn rồi.
Mùa đông Tác Nhĩ và Y Tư đều tự mình trải qua, đã lâu không tới chỗ Mạc Tuy cọ cơm, lần này tới cũng rất vui vẻ, Y Tư mang theo một túi lớn hương liệu bình thường Mạc Tuy làm cơm đều dùng, Tác Nhĩ vừa đến liền lết tới bên cạnh Mạc Tuy trợ giúp hắn nấu cơm, thuận tiện ăn vụng một chút, Tát Phi nhìn chung quanh nửa ngày phát hiện mình hình như không có chuyện gì làm, ngồi bên cạnh tỉ mỉ nhìn Khế Gia.
Khế Gia bị người nhìn chằm chằm lập tức nhận ra, có chút nghi hoặc quay đầu đối diện đường nhìn của Tát Phi, cậu còn nhớ rõ Tát Phi, chính là y lạp lúc trước Mạc mang về còn muốn làm bạn đời Mạc, nghĩ tới đây, ánh mắt Khế Gia nhìn về phía Tát Phi đổi đổi.
“Ai nha không cần khẩn trương, ta không có tơ tưởng tới Mạc.” Tát Phi cười xua xua tay, biểu tình rất thản nhiên, “Mạc có bao nhiêu khiến người ta thích ngươi cũng biết, lúc trước nghĩ nếu không có bạn đời, không bằng bọn ta cùng một chỗ, nếu hắn có người hắn thích, ta cũng sẽ không cần bạn đời không thích mình.”
Bị tát phi nói như vậy, Khế Gia ngược lại có chút ngượng ngùng: “Ta không phải ý tứ này, chẳng qua là cảm thấy Mạc và ngươi đứng chung một chỗ cảm thấy rất xứng đôi, trong lòng không quá thoải mái mà thôi.”
Tát Phi cười sáng lạn vô cùng, trong mắt mang theo bỡn cợt nồng đậm: “Kỳ thật hồi đó trước khi tới mang ta quay về, ta đã từng hỏi Mạc có muốn sống với ta không, chỉ là hắn đã từ chối ta, nếu hiện tại hắn ở cùng ngươi, ngươi cũng đừng làm hắn hối hận nga.”
“Sẽ không.” Khế Gia rất nghiêm túc nhìn Tát Phi, phi thường trịnh trọng nói, “Mạc là bạn đời ta, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không làm chuyện khiến hắn hối hận.”
Thịt dê nướng chín tản ra mùi thơm mê người, Mạc Tuy rót cho mỗi người một ly rượu nho, bánh rán chiên xong cũng phát mỗi người hai cái, về phần thịt và canh thì tự mình động thủ. Tác Nhĩ lúc trước vẫn luôn ở nhà Mạc Tuy làm trợ thủ, hiện tại ăn rất thỏa mãn, Y Tư trước kia cũng ăn bánh thịt Mạc Tuy đưa tới, ăn rất thỏa thích, lần đầu tiên Tát Phi ăn những thứ này, mỗi lần ăn đều là không nhịn được kinh hô cảm khái, mang theo ánh mắt sáng lấp lánh khó có thể tin khiến Khế Gia có chút đau răng.
“Cái này là cái gì, có mùi nho, nhưng lại không giống nước nho.” Đối mặt chất lỏng không biết tên, Tác Nhĩ không chút suy nghĩ uống một ngụm, chép chép hai cái lại uống một ngụm, rất ngạc nhiên hỏi.
“Nước nho làm thành một loại rượu, à, chính là một loại đồ uống, bất quá uống nhiều sẽ choáng váng đầu, ngươi uống ít thôi.” Thấy Tác Nhĩ vài hớp cạn sạch rượu nho trong ly, đồ ăn được công nhận khiến Mạc Tuy hơi nhếch khóe môi. “Chờ gần đến mùa thu nho nhiều hơn, ta sẽ dạy ngươi làm.”
Khế Gia rất thích rượu nho, mắt chờ mong nhìn Mạc Tuy muốn đòi thêm một ly, lại bị nhãn thần như cười như không của hắn nhìn tới mức xoay mặt đi vùi đầu ăn thịt nướng.
Tác Nhĩ từ khi học thành nghề liền không có ngày ngày ở trong tay Mạc Tuy bị hắn sai sử, tuy nói hai người cũng thường gặp mặt, nhưng rất ít khi tụ tập chung một chỗ vui chơi giải trí, Tác Nhĩ ăn xong an vị an vị bên cạnh nói chuyện với Mạc Tuy về những chỗ không thuận tay khi đi săn ngày thường, nói nói hai người liền bắt đầu đánh nhau trong sân.
Thẳng đến gần buổi tối Tác Nhĩ mới bị Y Tư lôi đi, vận động một buổi chiều cả người Mạc Tuy đều là mồ hồi, buổi tối cùng Khế Gia tùy tiện làm một ít thức ăn liền chuẩn bị tới bờ sông tắm rửa.
Thân thể thú nhân phi thường cường tráng, cho dù là nước sông mùa xuân còn có chút lạnh lẽo cũng tắm được, hai người tắm chung* xong liền quay về nhà mình, Khế Gia nhìn cái ly buổi trưa còn chưa rửa, một phen nhào tới bên cjanh Mạc Tuy, biểu đạt còn muốn uống.
(*gốc là 战斗澡: hai chữ đầu mang nghĩa chiến đấu, chữ cuối là tắm??? hình như mang nghĩa tắm tập thể)
Vị rượu của rượu nho không nặng còn mang theo vị ngọt rất ngon, Mạc Tuy đã thật lâu không uống rượu, liền thuận theo ý Khế Gia mang hai vò rượu nho ra, trò chuyện cùng Khế Gia, vừa nướng xuyên thịt vừa uống rượu.
Khế Gia lần đần tiên uống rượu nho hiển nhiên rất thích loại đồ uống này, uống một hớp lớn, thỉnh thoảng ăn miếng thịt nướng, không hề có tửu lượng rất nhanh uống tới hai mắt mù sương, Mạc Tuy thấy cậu lung la lung lay liền kéo người dựa vào lòng, lấy xuyên trúc trong lòng Khế Gia đi, nhẹ giọng hỏi: “Đầu có choáng không?”
Khế Gia híp mắt nỗ lực muốn nhìn rõ Mạc Tuy lại phát hiện đường nhìn có chút mơ hồ, hơi nhíu mày, lầm bầm: “Cảm giác trên người không có khí lực, Mạc, bộ dạng ngươi hôm nay hình như không giống ngày thường.”
Mạc Tuy thấy Khế Gia hai mắt mù sương liền biết cậu đã say, mặc dù phần lớn rượu đều do Khế Gia uống, Mạc Tuy cũng uống non nửa vò, không đến mức say, nhưng tinh thần lại có chút hưng phấn, gợn khóe môi, thanh âm mang theo trầm thấp câu dẫn người: “Còn muốn uống nữa sao?”
“Ừm…” Khế Gia suy tư chốc lát, vẫn thành thật gật đầu, chỉ là trong ly cậu đã trống không, hơi nghi hoặc nhìn Mạc Tuy.
Mạc Tuy thấp giọng cười khẽ một tiếng, cầm lấy rượu còn dư lại trong ly mình rót vào miệng, ôm mặt Khế Gia hôn lên. Cái hôn mang theo hương rượu chậm rãi nóng dần lên, thuận theo bàn tay nóng bỏng quét trên lưng Khế Gia khiến cậu thoải mái phát ra tiếng thở dài thật dài, mơ mơ màng màng nghe được Mạc Tuy ghé vào tai cậu ôn nhu nói: “Biến đuôi và tai ra sẽ thoải mái hơn.”
Đầu óc đã không có cách nào tự hỏi nhiều