Khế Gia nằm trong một đống vải bố mất trật tự ngủ mê mệt, phần lưng lộ ra ngoài đều là vết tích đủ màu, Mạc Tuy hơi nhếch khóe môi, rất hài lòng hôn hôn lên cái trán đều là mồ hôi của Khế Gia, tùy tiện khoác da thú ra gian ngoài nấu nước.
Khế Gia hoàn toàn mở rộng chính mình giằng co cả đêm ngủ như chết, cho dù trong lúc Mạc Tuy đổi ga giường vải bố ôm cậu qua một bên cũng chỉ khẽ nhíu mày giật giật, thân thể được da thú thấp nước xử lý sạch sẽ, chỗ phía sau cũng được Mạc Tuy xác nhận không chảy máu, rửa sạch xong thoa thuốc mỡ giảm sưng đã sớm lấy ở chỗ Y Tư, thu dọn xong tất cả vết tích mờ ám, Mạc Tuy lật người ta lại ôm vào lòng, rất hài lòng đi ngủ.
Hôm sau ngủ tới buổi trưa hai người mới tỉnh, Mạc Tuy còn chưa tỉnh bao lâu Khế Gia đã động đậy tỉnh lại, Mạc Tuy nhìn Khế Gia mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt hai người đối diện, thần sắc Khế Gia từ mê man tới ngẩn ra cuối cùng mặt nhanh chóng đỏ lên, phản ứng ngây thơ đáng yêu làm Mạc Tuy thiếu chút nữa thú tính đại phát.
Tuy rằng say đến mức không thể dùng lý trí chỉ huy thân thể, Khế Gia vẫn nhớ rất rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm giác sưng tấy nơi nào đó phía sau đặc biệt chân thực, Khế Gia sau khi xấu hổ cũng cao hứng, tuy có hơi ngượng ngùng, thế nhưng quả thật phi thường thoải mái, ánh mắt Mạc nhìn cậu giống như muốn nuốt cậu vào bụng khiến cả người cậu càng khoan khoái.
Lực khôi phục của thân thể thú nhân phi thường tốt, Khế Gia ngoại trừ thắt lưng có hơi nhức mỏi nơi nào đó khó có thể mở miệng trướng trướng, tuy một thân bị Mạc Tuy đánh dấu, vẫn có thể hoạt động như thường. Bất quá cho dù Khế Gia nói mình không có việc gì, Mạc Tuy cũng sẽ không cho Khế Gia đi săn. Nấu nồi canh thịt làm cơm trưa, Mạc Tuy liền vào rừng đi săn, bởi vì ăn được miếng thịt đã muốn ăn từ rất lâu, cả người Mạc Tuy đều tản ra khí tức sung sướng, ngay cả thời gian đi săn đều bỏ qua trâu rừng con sửa thành săn một con nai chất thịt càng tươi.
Mạc Tuy khiêng nai trực tiếp tới nhà Y Tư tháo một cái chân nai làm quà cảm ơn, khiến Y Tư không hiểu ra sao.
“Hôm nay sao thế này?” Y Tư vừa chỉnh lý lại thảo dược vừa kỳ quái nhìn mặt Mạc Tuy cho dù không có biểu tình gì cũng làm người ta cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Thuốc mỡ dùng để giảm sưng lần trước ngươi cho ta xài phi thường tốt.” Mạc Tuy lộ ra nụ cười coi như mất tự nhiên.
Vẻ mặt Y Tư từ nghi hoặc từ từ biến thành hiểu rõ, khuôn mặt không dám lộ ra biểu cảm quá kinh ngạc có vẻ vặn vẹo, anh nhìn thoáng qua Tát Phi tưới nước cho thảo dược cách đó không xa, hạ thấp giọng hỏi: “Lẽ nào các ngươi…”
Mạc Tuy cười càng thêm mất tự nhiên gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười ôn nhu không giấu được.
Y Tư từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát Mạc Tuy một lần, không biết nghĩ tới cái gì mặt hơi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói “Ngươi chờ một chút.” liền vào phòng lấy ra một lọ gốm nhỏ thoạt nhìn không khách lắm thuốc trị ngoại thương, vẻ mặt không được tự nhiên len lén nhét vào trong tay Mạc Tuy, nhãn thần cũng bay lơ lửng: “Khế Gia dầu gì cũng là dũng sĩ trong tộc chúng ta, vẫn cần chú ý thân thể một chút, cho dù thú nhân chịu nổi dày vò, tốt nhất vẫn cần… ôn nhu chút.”
“Ta biết.” Mạc Tuy nhẹ giọng cười, cất lọ gốm nhỏ vào người, ý tốt của Y Tư hắn nhận, tiếp đó lại cắt một cái chân trước, đưa cho Y Tư, “Cảm ơn.”
Y Tư cũng không từ chối nhận lấy, chỉ là trên mặt còn mang theo màu đỏ khả nghi.
Khi Mạc Tuy mang theo con mồi về nhà, Khế Gia đã dọn dẹp chuồng gà, bắt đầu mài bột mì, cuộc sống bộ tộc thú nhân kỳ thật tương đối đơn điệu, tất cả việc làm đều là vì có cuộc sống tốt hơn, Mạc Tuy vứt con mồi qua một bên ôm lấy người từ sau lưng, nghĩ xem lúc nào đó phải gia tăng chút sinh hoạt tình thú.
Thừa dịp Khế Gia đi xử lý con mồi, Mạc Tuy mở lọ gốm Y Tư cho nhìn một cái, bên trong là một loại cao mang theo mùi thảo dược, cũng không biết làm sao Y Tư làm ra được. Khế Gia lột da lóc xương con mồi ngồi chồm hổm dưới đất, bắp đùi thon dài hữu lực rắn chắc, váy da ngắn ngủn miễn cưỡng phủ qua mông, giữa gốc đùi lưu lại một mảng bóng tối, khiến