Mấy năm nay, anh vẫn luôn cho rằng, Hạ Nhất Nhiễm nhất định rất hận anh, chắc chắn sẽ trở về trả thù mình. Nhưng làm sao anh cũng cũng không nghĩ tới, cô sẽ tái hôn, lại vì một người đàn ông khác mặc áo cưới...
Nhìn ảnh cưới rơi trên mặt đất, anh vẫn đang không nguyện tin tưởng, cô thực sự đã tái hôn, thực sự cùng người đàn ông khác sinh con gái.
Anh không tin!
Chết cũng không tin!
Cô hận anh, khẳng định rất hận, nhưng sẽ không gả cho người khác!
Cô yêu anh như vậy, làm sao có khả năng gả cho người đàn ông khác?!
Người đàn ông trên ảnh chụp, lịch sự nho nhã, mặt mỉm cười, trên ảnh chụp cô gái mặc áo cưới kiểu dáng sườn xám, tươi cười dịu dàng, đầu cô dựa vào người đàn ông bên cạnh, xem ra là một đôi vợ chồng bình thường cực kỳ ấm áp.
Đường Hạo Nam nhặt ảnh chụp lên, nắm chặt ở lòng bàn tay, trái tim còn đang quặn đau!
Anh đi ra khỏi văn phòng, giờ phút này, anh gấp rút muốn gặp cô, hỏi rõ ràng!
Hạ Nhất Nhiễm trở lại khác sạn, dặn dò vệ sĩ ở bên ngoài cửa phòng, không cho bất kỳ người nào đi vào, bao gồm cả người phục vụ.
Cô biết, Đường Hạo Nam khẳng định rất nhanh liền biết các loại tin tức của cô, cũng khẳng định sẽ tìm tới!
Trước khi trở về Sùng Xuyên, cô đã làm tốt chuẩn bị tâm lý rồi, đối mặt toàn bộ nơi này, đối mặt mọi người ở đây!
Chẳng qua, cô cảm thấy được, người không cần thiết nhìn thấy nhất chính là, Đường Hạo Nam.
Anh cũng không cần phải giả bộ ra vẻ một người tình cảm chân thành sâu nặng như vậy, ngược lại sẽ khiến cô thấy ghê tởm.
Quả nhiên, một lát sau, bên ngoài liền có động tĩnh, cô không ra ngoài, ở trong phòng sách, chuyên tâm bận rộn công việc, lại còn mở một cái hội nghị trực tuyến.
Trợ lý Andy gọi điện thoại tới, báo cáo chuyện biệt thự, hệ thống bảo vệ cùng người giúp việc tất cả đều chuẩn bị tốt, cô cùng Nini có thể tùy thời dọn vào ở.
"Ok, chúng tôi ngày mai liền dọn qua, Nini mới vừa ngủ rồi, đêm nay không tiện." Hạ Nhất Nhiễm buông xõa mái tóc xoăn, đứng ở cửa sổ, trầm giọng nói.
"Còn nữa, tiệc từ thiện tối ngày mai, người cần phải đúng giờ tham gia." Andy nhắc nhở.
"Tôi nhớ rõ, tối mai anh làm bạn nam đi chung với tôi, phải thời khắc theo bên cạnh tôi, đừng cho Đường Hạo Nam quấy rầy đến tôi." Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh dặn dò, đây là lần đầu tiên sau khi cô trở về Sùng Xuyên, lần đầu tiên muốn xuất hiện trước mặt công chúng, khó tránh khỏi sẽ cùng Đường Hạo Nam chạm mặt.
"Đường Hạo Nam? Chồng trước của người?" Andy nhẹ giọng hỏi.
"Ừ! Tôi không muốn nhìn đến người này!" Hạ Nhất Nhiễm cũng chẳng kiêng dè nói đến người này, càng kiêng dè, chính càng là biểu hiện để ý, cô không cần, cũng không quan tâm nhắc tới, không đề cập tới anh.
"Chỉ cần người không muốn nhìn thấy anh ta, tôi sẽ không cho phép anh ta tiếp xúc đến người, xin yên tâm đi!" Andy trầm giọng nói, anh ta là một người cực kỳ có thủ đoạn, Hạ Nhất Nhiễm tin tưởng anh ta.
"Cảm ơn, vất vả rồi!" Cô khách khí nói xong, kết thúc cuộc nói chuyện.
Đường Hạo Nam vẫn bị vệ sĩ ngăn ở ngoài phòng, anh không đi, dựa vào vách tường đứng ở bên cạnh tủ cứu hỏa khẩn cấp, miệng ngậm thuốc lá, vẫn nuốt mây nhả khói.
Cô vậy mà lại trốn tránh không gặp anh!
Hai người vệ sĩ mặt không chút thay đổi, cho dù hiện tại anh đánh ngã được bọn họ, anh cũng vào không được phòng.
Đây là khách sạn cao cấp năm sao hệ thống bảo an cực kỳ tốt, trừ phi có thẻ phòng.
Anh chỉ nghĩ muốn cùng cô mặt đối mặt, hỏi rõ ràng mọi chuyện, Hứa Thành điều tra những tin tức này, rốt cuộc có phải thật sự hay không!
Anh muốn cô chính miệng thừa nhận, tuy năm đó cô ở trước mặt anh, che giấu chuyện đứa nhỏ...
Hạ Nhất Nhiễm ngâm mình ở trong bồn tắm ấm áp, quanh thân lạnh lẽo, cho dù ngâm thêm bao lâu, nước ấm này đều đã ấm áp không tới trong lòng cô rồi
Bệnh cũ, trị không hết.
...
Đường Hạo Nam đến nửa đêm mới rời đi, vệ sĩ nói cho cô, cô kiên định nằm ngủ rồi.
Mà trong căn hộ kia, Đường Hạo Nam một mình một người, cuộn mình trên giường lớn, không có thuốc ngủ, anh căn bản ngủ không được.
Tối nay, lại không muốn uống thuốc ngủ.
Trong đầu đều là hình ảnh cô cùng kia cô bé nhỏ ở trong trung tâm thương mại, cảm thấy được, kia là con của bọn họ, lại cảm thấy được đây là hy vọng xa vời, là tai nạn xe cộ đấy, chẳng lẽ thật sự có kỳ tích xảy ra sao?
Nhưng tư liệu đã nói, cô bé nhỏ kia mới hơn ba tuổi...
Con của bọn họ nếu không chết, năm nay phải hơn năm tuổi rồi...
Chỉ có thể cầu nguyện, tư liệu là bị Hạ Nhất Nhiễm động tay chân, đứa nhỏ kia kỳ thật đã hơn năm tuổi.
Nhắm mắt lại, hình ảnh bé gái kia nhìn anh mỉm cười, trái tim mệt mỏi của anh, giống như có một dòng nước ấm, rót vào trái tim.
Giây lát, anh cười khổ.
Đặc biệt hi vọng này bé gái chính là đứa bé năm xưa, nhưng mà, lại không hy vọng muốn vì đứa nhỏ này, làm cho bọn họ một lần nữa cùng một chỗ...
Anh để ý nhất chính là trái tim Hạ Nhất Nhiễm...
...
Mỗi năm một lần tiệc từ thiện tổ chức tại khách sạn năm sao, trên thảm đỏ thật dài, một đôi lại một đôi nam nữ mang theo bạn kèm đi vào, đèn flash liên tiếp lóe ra, khi Hạ Nhất Nhiễm kéo cánh tay người đàn ông, xuất hiện tại hiện trường tiệc tối khi đó, dẫn tới kinh động không nhỏ.
Cô mặc lễ phục dạ hội màu xanh đậm, trên vai khoác áo khoác, mái tóc xoăn quyến rũ chỉ dùng dây cột tóc buộc hờ hững ở sau đầu, tùy ý mà đơn giản, trong sự gợi cảm lại không mất đi vẻ ôn nhu cùng uyển chuyển hàm xúc của người phụ nữ.
Có người nhận ra cô, lại không biết người đàn ông bên người cô, có phóng viên muốn phỏng vấn cô, bị vệ sĩ ngăn lại, cô thành thạo đối mặt màn ảnh, vẻ mặt tươi cười đầy tao nhã.
Đồng thời, cũng có vẻ hơi chút thần bí.
Hạ Nhất Nhiễm, đã sáu năm không xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng rồi.
Đã từng, cô là tổng giám đốc phu nhân tập đoàn Đường thị không được sủng ái.
Đã từng, cô là người vợ bù nhìn được tất cả mọi người ở Sùng Xuyên này biết đến.
Hiện tại, cô có thân phận gì? Vì sao uy phong như thế?
Trong hội trường, ăn uống linh đình, quần áo lộng lẫy, cô đã nhiều năm không tham gia qua tiệc tối như vậy, có cảm giác dường như đã xa cách một thế hệ, cũng đã không nhớ được trước kia tham gia tiệc tối, là tâm tình như thế nào rồi.
Andy luôn cùng cô như hình với bóng.
Trên tiếng Trung của Andy gọi là Phương Mặc Ngôn, là Hoa kiều Singapore, trợ lý của Hạ Nhất Nhiễm.
"Hạ tổng, có người, một mực đánh giá ngươi." Phương Mặc Ngôn trong tay bưng ly sâm banh, cúi đầu, tại bên tai cô nói khẽ.
"Đường Hạo Nam?"
"Không phải." Giọng Phương Mặc Ngôn mới hạ xuống, Hạ Nhất Nhiễm kích động xoay người, quả nhiên, trong đám người đông đúc như vậy, một người đàn ông thân hình cao lớn như một bức tượng một dạng, đứng sừng sững tại kia.
Nháy mắt nhìn đến khuôn mặt tuấn tú chính chắn của Lục Ngộ Hàn khi đó, chóp mũi Hạ Nhất Nhiễm dâng lên một cảm giác cay cay...
Xa cách nhiều
năm, lại nhìn đến Lục Ngộ Hàn, vẫn lại là giống như thấy được người thân duy nhất một dạng, cảm động, áy náy.
Lục Ngộ Hàn liền như vậy yên lặng nhìn cô, anh đứng ở chỗ không xa, hoàn hảo không ảnh hưởng đến ai, thỉnh thoảng có người theo từ bên người anh đi qua, cũng chưa thể dời đi ánh mặt cặp kiên định kia của anh!
Ánh mắt sáng quắc, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, trái tim lật chuyển khuấy đảo, gắt gao, yên lặng đem cái bóng dáng mất tích sáu năm kia thu vào trong mắt!
Anh so với trước kia càng chính chắn rồi.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn người đàn ông đã bốn mươi tuổi nhưng một chút cũng nhìn không ra tuổi tác kia, trái tim đang đập loạn, anh là người cô cảm thấy có lỗi nhất, mấy năm nay, cũng chưa cho anh một chút tin tức gì.
"Cậu..." Cô thì thầm, vẫn chưa phát ra âm thanh, nhưng khẩu hình miệng kia anh vừa thấy đã biết.
Nháy mắt tiếp theo, bóng dáng màu lam hướng tới chính mình, nhanh chóng đi tới, Lục Ngộ Hàn vẫn đang vẫn không nhúc nhích, Hạ Nhất Nhiễm đã đi tới trước mặt anh.
Hai người mặt đối mặt, coi như không có những người khác, "Cậu..." Cô ngửa đầu nhìn anh, cười kêu hô, hốc mắt đã nhuộm đỏ.
Lục Ngộ Hàn không nói được một lời, chỉ yên lặng nhìn cô, nháy mắt tiếp theo, bàn tay to lớn của anh nắm lấy cổ tay trắng noãn của cô, một câu chưa nói, lôi kéo cô, hướng tới cửa sau hội trường đi đến.
Trong lối đi thoát hiểm, cô bị anh mạnh ôm lấy, gắt gao chặt chẽ vòng vào trong ngực, "Hạ Nhất Nhiễm! Hạ Nhất Nhiễm! Hạ Nhất Nhiễm!"
Lục Ngộ Hàn kích động lặp lại tên cô, giọng run rẩy, vẻ mặt phức tạp, dáng vẻ muốn khóc vừa muốn cười, môi đều đang run run, thiết thiết thực thực ôm cô, trái tim không ở đúng chỗ sáu năm qua, giờ phút này, cuối cùng về tới trái tim rồi.
"Sáu năm, không chút tin tức! Hạ Nhất Nhiễm! Sao con lại nhẫn tâm như thế?!" Lục Ngộ Hàn một tay lấy cô kéo ra, hai tay giữ chặt bờ vai cô, hướng cô cắn răng chất vấn.
"Cậu! Thực xin lỗi!" Làm sao cô lại không biết trong lòng anh đang oán trách cái gì, ở Sùng Xuyên này cô không liên quan không vấn vương, nhưng, Lục Ngộ Hàn, trong lòng cô vẫn luôn nhớ, cũng từng nghĩ tới, cho anh chút cái tin tức.
"Thực xin lỗi?" Lục Ngộ Hàn cười, lại một lần nữa đem cô ôm chặt lấy, Hạ Nhất Nhiễm cũng trở tay ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi xuống, "Cậu, mấy năm nay con sống rất tốt, còn người? Cậu biết không, cậu là người duy nhất mấy năm nay con nhớ đến!"
Cô áy náy hỏi, thanh âm khàn khàn.
Sau cửa cầu thang, người đàn ông trốn ở trong bóng tối, ghen tị nhìn một màn này, nghe Hạ Nhất Nhiễm nói những lời kia, tim của anh hung hăng xé rách.
Lục Ngộ Hàn là người duy nhất mấy năm nay cô nhớ đến, cô nhìn thấy người đó, có thể cùng anh ôm chặt một hồi lâu.
Nhìn đến anh, lại như là người lạ.
Anh ghen tị, cực kỳ ghen tị!
Quả đấm cầm thật chặt, anh yên lặng xoay người, lặng lẽ rời đi.
"Cậu, người tại sao còn không có kết hôn? Đều đã bốn mươi tuổi, đều có tóc bạc rồi!" Từ trong lòng Lục Ngộ Hàn rời đi, cô ngửa đầu nhìn cái người đã không còn trẻ này, chính chắn lại xen lẫn hương vị của người đàn ông già, thấy được bên cạnh thái dương của anh có một cọng tóc bạc, đau lòng hỏi.
Cô biết, Lục Ngộ Hàn còn không có cưới vợ, mấy năm nay luôn cô đơn một mình.
"Tại sao, con là thật không biết hay vẫn lại là giả ngu?" Lục Ngộ Hàn hỏi thẳng, Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt.
"Cậu... Con đã tái hôn rồi..." Cô nhỏ giọng nói, lòng Lục Ngộ Hàn chùng xuống, "Trước không nói những cái này, trở về lại trò chuyện đi!" Cô lý trí nói.
Hai người lại về tới hội trường.
Tiệc tối tổ chức cực kỳ thuận lợi, vẫn không ai tới quấy rầy cô, bên người cô đi kèm Lục ngộ Hàn cùng Phương Mặc Ngôn, cũng cảm nhận được một ánh mắt vẫn dõi theo, chẳng qua, cũng không tìm kiếm.
Đường Hạo Nam, lẻ loi một mình, vẫn lén lút chú ý cô.
Bữa tiệc từ thiện bán đấu, anh tham dự cuộc bán đấu giá, cuối cùng thành người quyên tiền nhiều nhất.
Anh lên bục phát biểu khi đó, lời ít mà ý nhiều, lại để cho Hạ Nhất Nhiễm thực cảm thấy ghê tởm.
Một người thấy chết mà không cứu kia, lại giả vờ làm người lương thiện gì...
Cũng không nghĩ nhiều, những chuyện cũ này, sớm theo gió rồi biến mất rồi!
"Nhiễm Nhiễm, sau khi con gặp chuyện không may hậu, cậu đã nói cho nó biết, chuyện đứa bé... Trong bụng... Con rồi..." Lục Ngộ Hàn thật cẩn thận nói, lòng Hạ Nhất Nhiễm chùng xuống, khóe miệng nhếch lên.
"Nói cho anh ta, cũng được. Chẳng qua, cậu à, con đã sớm không thích anh ta, cũng không hận, không thích không hận, như là người lạ." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng thì thầm với anh.
Tiệc tối kết thúc, Đường Hạo Nam hướng cô đi tới, cô như là không thấy được, xoay người đi, đem tóc hướng sườn cổ vuốt sang một bên, lộ ra một mảng lớn tấm tưng trơn bóng không tì vết...
Đường Hạo Nam vừa định đuổi theo phía sau, sợ sệt nhìn tấm lưng tuyết trắng hoàn mỹ không tỳ vết của cô, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, rồi sau đó, lại hiện lên cảnh tượng buổi chiều hôm đó, chuyện ở cửa bệnh viện, cùng với hình ảnh vết sẹo phía sau lưng cô khi đó làm sao mà có.
Bóng lưng cô, xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm, một mảnh lưng tuyết trắng hoàn mỹ, giống như đang nói cho anh, toàn bộ những chuyện trước kia, đều bị năm tháng phai mờ rồi...
Ngủ ngon nè ~!~
Mai thứ 2 nè~~