Tại bên ngoài khách sạn, bạn nam đi cùng cô vì cô phủ thêm áo khoác.
Anh nhìn cô cùng Lục Ngộ Hàn ngồi trên cùng một chiếc limo, ngang nhiên rời khỏi khách sạn.
Cô mất tích nhiều năm, lúc gặp lại, cô đã hoa lệ xoay người, mà anh, lại vẫn thất thần tại chỗ.
Cô nhất định là hận anh, nhất định cho rằng anh yêu chính là Đồng Y Mộng
Hạ Nhất Nhiễm theo thói quen dựa đầu tựa vào trên vai Lục Ngộ Hàn, từ từ nhắm hai mắt, ngửi lấy hương vị khiến người ta cảm thấy kiên định trên người anh.
"Thành thật nói với ta, trở về có phải sẽ đối phó Hạo Nam hay không?" Tay trái Lục Ngộ Hàn giữ lấy bờ vai cô, trầm giọng hỏi, cũng không kiêng dè.
"Cậu, người cũng quá coi anh ta là quan trọng rồi, tại sao con phải đối phó anh? Con lười phải đối phó anh ta. Ngược lại là rất muốn xử lý Cố Tú Vân, Tần Mục, còn có Đồng Y Mộng. Nghe nói cô ta mạng lớn, đã sớm khỏi hẳn, đúng không?" Hạ Nhất Nhiễm không có chút dáng vẻ khổ sở, ngồi dậy, trên mặt chứa nụ cười lạnh lùng đáng sợ.
Lục Ngộ Hàn nhíu mày, "Nhiễm Nhiễm, con với Hạo Nam, thật sự..."
"Thật sự, không yêu không hận rồi. Ngày hôm qua tại trung tâm thương mại đã gặp phải anh ta, nhìn đến anh ta, giống như không khác gì nhìn đến người xa lạ, thật sự, con cũng bị cảm xúc của chính mình làm kinh ngạc! Con còn có gì phải trách móc oán hận anh ta?" Cô cười nói, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Con là đang trốn tránh nó? Cho nên làm bộ không cần sao?" Lục Ngộ Hàn ép hỏi, cô theo bản năng lắc đầu.
"Không có trốn tránh, kỳ thật, hơn nữa năm sau khi gặp chuyện không may đều đã sống ở trong hồi ức, tất cả thương tổn, toàn bộ đều đã nhớ rõ rõ ràng, ở trong lòng yên lặng lập lời thề, tương lai nhất định sẽ đòi lại tất cả! Nhưng mà hiện tại, người để cho con nói, Đường Hạo Nam rốt cuộc là làm thế nào tổn thương con, thật sự, con không nhớ rõ rồi. Sáu năm rồi, có cái gì không qua được? Có cái gì không bỏ xuống được?" Cô cười nói, nghĩ đến Đường Hạo Nam, là trạng thái vô cảm.
Anh ưu tú cũng được, khốn nạn cũng được, đều đã cùng cô không có bất luận cái quan hệ gì.
Đương nhiên, nếu cô đối phó Đồng Y Mộng, nếu anh can thiệp mà nói, cô cũng sẽ không khách khí với anh!
"Ừm, con đều đã tái hôn rồi!" Lục Ngộ Hàn đột nhiên rất không vui nói, trong giọng nói mang theo trách cứ, giận cô tái hôn...
Hạ Nhất Nhiễm cười cười, "Cậu, có đôi khi không bức mình đi vào đường cùng, là sẽ không chịu bắt đầu lần nữa." Cô ý tứ hàm xúc thâm sâu nói.
Lục Ngộ Hàn thở dài.
Sau một trận trầm mặc, anh lại mở miệng, "Còn nhớ rõ người em gái kia của con sao?"
"San San? Con bé ra sao?" Hạ Nhất Nhiễm vội vàng hỏi.
"Hiện tại con bé ở công ty của cậu làm quản lý thị trường, đã sớm cùng Cố Tú Vân đoạn tuyệt qua lại rồi! Hôm nào, các con vẫn lại là gặp mặt đi, dù sao cũng là chị em!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói.
Hạ Nhất Nhiễm rất bất ngờ, Hạ Khả San vậy mà lại cải tà quy chính.
"Cảm ơn cậu." Càng cảm động tất cả nhưng chuyện Lục Ngộ Hàn đã làm vì cô, cô nói qua mỗi một câu, anh đều đã nhớ kỹ, mà còn, đều đã giúp cô thật tốt.
"Cậu, kỳ thật..." Hạ Nhất Nhiễm muốn nói lại thôi, Lục Ngộ Hàn nhìn cô, cảm giác cô còn có cái bí mật gì.
"Kỳ thật cái gì?"
"Kỳ thật người vẫn rất tuấn tú! Đàn ông, đương nhiên là càng già càng có hương vị!" Cô nghịch ngợm nói.
Lục Ngộ Hàn sủng nịch cười cười, kéo cô ôm chặt vào trong ngực, không tồi, cô còn khỏe mạnh sống rất tốt, nhiều năm như thế anh không cầu gì khác.
...
Hạ Nhất Nhiễm cùng con gái bảo bối chuyển vào biệt thự, sau này nơi đây chính là nhà của mẹ con cô tại Sùng Xuyên, thu xếp dọn dẹp hai ba ngày, mới đưa nơi này bố trí thành dáng vẻ mà cô muốn.
"Mami! Người không mang con đi chơi, người ta thật nhàm chán mà...!" Nini từ trên thảm trải sàn bò lên, chạy đến bên người cô, thở phì phì nói.
"Được được được, tiểu công chúa đáng yêu!" Hạ Nhất Nhiễm dứt lời, liền mang cô bé đi thay quần áo.
Khi Hạ Khả San xuất hiện ở trước mặt cô khi đó, cô đã sắp không nhận ra em gái mình. Vài năm không gặp, cô đã không còn là cô gái lỗ mảng, xu lợi, trên người hơn vài phần trầm ổn, càng thành thục hơn, nhìn đến cô, cũng không còn là vẻ mặt khinh thường.
"Hạ Nhất Nhiễm! Chị còn biết trở về?!" Chẳng qua, đối với cô vẫn không khách khí như cũ, lớn tiếng chỉ trích.
Hạ Nhất Nhiễm không tức giận, ngược lại nở nụ cười, đi tới, giang hai tay ra, rồi sau đó, hai chị em ôm ấp ở một chỗ.
"San San, em trưởng thành..." Hạ Nhất Nhiễm có phần nghẹn ngào nói.
"Chị làm trò! Đừng bày đặt tâng bốc tôi, tôi không cần!" Hạ Khả San quật cường nói xong, nước mắt cũng rơi xuống, nói đến cùng, cô dù sao cũng là chị của cô, có chung một người cha!
Hạ Nhất Nhiễm cũng chảy nước mắt, nghĩ tới người cha đã qua đời, ông ở trên trời có linh thiêng, nhất định hi vọng chị em các cô có thể hòa hảo!
"Hạ Nhất Nhiễm! Chị là người phụ nữ không lương tâm, Lục Ngộ Hàn tìm chị sáu năm, chị một chút tin tức đều không có!" Hạ Khả San đẩy cô ra, thẳng mặt chỉ trích,
Cô gật đầu, "Ừ, là chị không đúng."
"Được rồi, nể tình hoàn hảo không tổn hao gì, tôi liền không trách chị nữa!" Hạ Khả San giương giọng nói, bị Hạ Nhất Nhiễm lôi kéo, đi quán cà phê.
Nini ở khu vui chơi bên ngoài chơi đùa, có người giúp việc trông chừng, các cô ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, cũng có thể nhìn đến cô bé nhỏ ở bên ngoài đang chơi đùa vui vẻ.
"Nini rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Hạ Nhất Nhiễm, em là em gái của chị, chị nếu là gạt em, là có lỗi với cha!" Hạ Khả San vểnh môi nói.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn em gái ở đối diện, cũng là mái tóc quăn giống cô, mặc áo gió màu đen, cười cười, "Con bé thật sự không tới bốn tuổi, em suy nghĩ lung tung cái gì chứ, cho rằng đây là tiểu thuyết Quỳnh Dao sao?"
Hạ Khả San đương nhiên là đang nghĩ, cô nhóc nhỏ này đến cùng phải con của Đường Hạo Nam hay không.
Giống như tất cả mọi người cảm thấy được, Hạ Nhất Nhiễm không có khả năng thật sự cùng người đàn ông khác bên nhau, thật sự sẽ cùng người đàn ông khác sinh con.
Bởi vì, cô đã từng yêu Đường Hạo Nam như vậy.
Hạ Khả San cũng không ngoại lệ, từ nhỏ đến lớn, cô gần như chứng kiến tình cảm của chị mình giành cho Đường Hạo Nam.
Đường Hạo Nam đối với chị thật quá tốt, tốt đến nỗi khiến cho cô vẫn cực kỳ ghen tị!
"Chị khi đó, rất yêu Đường
Hạo Nam mà..." Hạ Khả San thì thào nói, nháy mí mắt, "Chị, em trước kia cực kỳ ngốc nghếch, còn muốn muốn phá hoại các người, nhớ rõ lần đó, em làm thư ký của Đường Hạo Nam, cố ý gọi điện thoại gọi chi đến văn phòng tổng giám đốc, cho chị gặp được anh ta cùng nữ Minh Tinh kia bên nhau! Về sau, em hỏi Đường Hạo Nam muốn xử lý chị hay không, anh ta vậy mà giúp chị nói tốt, sỉ em một trận thâm tệ luôn!"
Trước kia cô đối với người chị này hơi quá đáng, mấy năm nay khi chị gái mất tích, Hạ Khả San vẫn áy náy, một mực nghĩ nếu còn có thể nhìn thấy cô, nhất định phải nhận sai...
Hạ Nhất Nhiễm có phần hoảng hốt, sau khi hoàn hồn nhíu mày, "San San, em nói những thứ này, tại sao chị một chút cũng không ấn nhỉ? Quá khứ đã qua, sau này chị em chúng ta phải bên nhau thật tốt, không cần phụ sự kỳ vọng của cha đối chúng ta!"
Hạ Khả San vội vàng gật đầu, lúc Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía bên ngoài khi đó, Nini vậy mà không thấy nữa, cô nháy mắt đã hoảng hốt, vội vàng chạy đi ra ngoài, Hạ Khả San cũng đi theo.
...
Bên đường, cô bé nhỏ đứng ở trước mặt người đàn ông đang ngồi chồm hổm, bàn tay nhỏ xinh xoa xoa khuôn mặt của người đàn ông, một mùi sữa thơm dịu nhẹ từ bàn tay nhỏ xinh ấm áp lan tỏa ở trên mặt của anh.
Đường Hạo Nam mỉm cười, hốc mắt một trận ấm áp, "Chú ơi, chú thật là đẹp trai!"
Nini xoa xoa gương mặt Đường Hạo Nam, hoa si nói, anh nở nụ cười, lập tức liền đem cô bé nhỏ đáng yêu ôm vào trong lòng, không dám ôm chặt, sợ làm cô bé bị thương chút gì, lòng đang run rẩy, lần đầu tiên trong đời ôm ấp một đứa bé như thế.
"Con tên là gì?"
Anh buông cô bé ra, vẻ mặt ôn nhu, trong hốc mắt lóe ra nước mắt, khàn giọng hỏi.
"Con tên là Nini, năm nay ba tuổi rưỡi!" Nini lớn tiếng trả lời.
Sắc mặt Đường Hạo Nam nháy mắt liền thay đổi, trẻ con sẽ không nói dối.
Con bé ba tuổi rưỡi...
Căn bản không có khả năng là con của anh, không có khả năng!
"Nini, nói cho chú biết, con rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Hai tay anh anh nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô bé, chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Đường Hạo Nam! Anh đang làm cái gì?!" Giọng người phụ nữ đầy kích động vang lên, chỉ thấy Hạ Nhất Nhiễm đang lao tới, rồi sau đó, cô giống như gà mái bảo vệ con gà con một dạng, đem cô bé đán yêu kia từ trong ngực anh cướp đi.
"Anh muốn làm gì con gái của tôi?!" Hạ Nhất Nhiễm từ trên cao nhìn xuống trừng mắt Đường Hạo Nam, tức giận quát.
Đường Hạo Nam chậm rãi đứng dậy, mặt không chút thay đổi nhìn cô, trong con ngươi lóe ra sự bi thương, anh có thể đối làm gì một đứa trẻ đây?
Coi dáng vẻ kia của cô, giống như anh sẽ làm bị thương đứa nhỏ vậy.
Ở trong mắt cô, anh là có bao nhiêu xấu xa đáng ghét như vậy?
Hạ Nhất Nhiễm trừng mắt nhìn Đường Hạo Nam cả người mặc đồ đen, anh không nói chuyện, cô xem anh lặng im là thừa nhận, xoay người, đem Nini giao cho bảo mẫu, để cho họ mang con bé đi.
Sau khi đứa nhỏ rời đi, cô mới mở miệng.
Hai người, lại mặt đối mặt, lòng cô như mặt hồ tĩnh lặng, anh cố nén tiến lên, kích động muốn ôm chặt cô, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
"Anh có phải cảm thấy được, đứa nhỏ này có thể là con của mình hay không?" Cô cười lạnh hỏi, "Nếu anh nghĩ như vậy, vậy cũng quá ngây thơ rồi, đứa bé kia... Không còn. Bé gái này là con của tôi và chồng mình, cùng anh không chút quan hệ huyết thống, Đường Hạo Nam, anh đừng nằm mơ nữa!"
Gằn từng tiếng, trảm đinh tiệt thiết nói, nhìn người trước mắt này, đột nhiên lại cảm thấy được anh làm cho người ta cực kỳ chán ghét.
Chính mình lúc trước thật sự là mắt bị mù, mới có thể yêu một người đàn ông ti tiện cạn bã như thế!
Anh có cái gì đáng để cô yêu?
Thấy anh không nói được một lời, cô cũng không tâm tư tiếp tục cùng anh tranh chấp, chỉ cần anh lần sau đừng làm loại chuyện trộm đi con cô như vậy là được!
Cô lại xoay người, bóng dáng càng ngày càng xa, Đường Hạo Nam đột nhiên lao tới, ôm chặt cô.
"Anh buông tôi ta!" Người phụ nữ thét chói tai, thân thể bị anh gắt gao ôm chặt, cách đó không xa, đã có vệ sĩ chạy tới bên này.
"Anh là đang nằm mơ, mấy năm nay, một mực nằm mơ..." Anh từ phía sau ôm chặt cô, vùi đầu tại sườn cổ của cô, môi dán tại bên tai cô, giọng khàn khàn.
Cô cảm thấy cực kỳ buồn cười, anh có cần thiết phải làm ra dáng vẻ tình cảm sâu nặng như vậy sao?
"Nếu anh còn không chịu buông ra, vệ sĩ của tôi sẽ không khách khí với anh nữa đâu!" Cô lạnh giọng nói, không có giãy giụa, chỉ muốn anh biết điều tự mình buông ra.
Anh vẫn lại là gắt gao không chịu buông ra, giống như không có nghe đến lời của cô, từ từ nhắm hai mắt, cái gì cũng không muốn nghĩ, giờ này khắc này, thiết thiết thực thực ôm cô, có một loại cảm giác mất mà lại có được.
Vệ sĩ liền đứng ở bên cạnh bọn họ, Hạ Nhất Nhiễm không muốn ở bên đường cùng anh xảy ra xung đột, cho nên, cố ý muốn để cho anh chủ động buông ra.
Nhưng anh vẫn lại là giống như bức tượng gỗ không phản ứng, "Đường Hạo Nam! Anh đừng lại bám lấy tôi không buông nữa!" Cô nói xong, dùng lực đẩy, ai biết, anh vậy mà thực bị cô đẩy ra.
Rồi mới "ầm" một tiếng, anh vậy mà trực tiếp ngã sấp xuống, Hạ Nhất Nhiễm kinh sợ, sắc mặt của anh tái mét, từ từ nhắm hai mắt, giống ngất đi rồi...
"Đường Hạo Nam?" Cô theo bản năng kêu hô, anh vẫn không nhúc nhích, không hề phản ứng.