Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Gặp được cô cùng người đàn ông khác...


trước sau

Anh sao lại đột nhiên xuất hiện rồi hả?!

Hạ Nhất Nhiễm nhìn thấy Đường Hạo Nam, tìm bùm bùm nhảy dựng, cũng không biết anh vừa rồi có nghe được lời cô nói hay không.

"Nhiễm Nhiễm, ta sẽ giúp con, nhưng mà, con nợ ta một lời giải thích!" Giọng Lục Ngộ Hàn từ trong điện thoại truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm hoàn hồn, "Được, cảm ơn cậu."

Cô nói xong, lập tức liền cúp điện thoại, chống lại Đường Hạo Nam mặt mày sa sầm, trên khuôn mặt tuấn tú chứa đầy vẻ phức tạp.

Ánh nắng hoàng hôn rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh, nổi bật lên ngũ quan làm nó càng thêm lập thể, thâm thúy.

"A!" Đột nhiên, thắt lưng cô bị anh mạnh giữ chặt, Đường Hạo Nam tay phải giữ chặt cằm cô, một đôi con ngươi đen gắt gao trừng mắt cô, "Nini không phải con gái của Đổng Hưng Á?"

Đường Hạo Nam trừng mắt nhìn cô, hung tợn hỏi.

"Đường Hạo Nam! Phải hay không có quan hệ gì với anh, mời anh buông tôi ra!" Anh khẳng định nghe được những lời vừa rồi cô nói, cô kích động phản bác, vẻ mặt oán giận.

"Có phải hôn nhân của em cùng cái tên Đổng Hưng Á kia chỉ là thùng rỗng kêu to hay không?" Anh lại tiếp tục hỏi, cô bé tiểu Nini kia không có khả năng là con của anh, nhưng mà, Hạ Nhất Nhiễm tái hôn, có thể có ẩn tình gì khác hay không? Có thể cô căn bản không thích Đổng Hưng Á kia hay không?!

Nghĩ như vậy, anh giống một người đang đi trong sa mạc, đột nhiên nhìn đến một mảnh ốc đảo, trong lòng một lần nữa lại dấy lên hy vọng.

"Với anh có quan hệ gì?!" Hạ Nhất Nhiễm giận, oán hận trừng mắt cái tên khốn kiếp bá đạo trước mắt này, anh có tư cách gì mà hỏi? Trên thế giới này, người không có tư cách chất vấn cô nhất, chính là anh.

Nghĩ đến cái mùa đông rét lạnh kia, nghĩ đến chính mình mờ mịt bất lực, những ký ức bi thương, đẫm máu chôn dấu sâu trong đáy lòng lại vọt tới.

Kia không phải đều là do anh ban tặng sao...

Bao gồm cả chuyện, bất đắc dĩ lập gia đình!

Đường Hạo Nam ý thức được chính mình có chút không khống chế được cùng quá đáng, vội vàng buông cô ra, hai tay giữ chặt hai vai cô, "Nói cho anh biết! Em tới cùng có yêu Đổng Hưng Á kia hay không?! Hạ Nhất Nhiễm! Em có thể nói thật với anh hay không?! Tại sao em đối với Lục Ngộ Hàn luôn có thể không chỗ nào giữ lại, đối với anh, lại dựng thành lũy ngăn chặn?! Em đã quên chúng ta lúc trước là vì sao hiểu lầm, vì sao lại chia tay sao?!"

Anh lý trí hỏi, trong lòng khó tránh khỏi có chút tổn thương, từ sau khi anh quen biết Đồng Y Mộng, cô đối với anh liền chưa từng nói thật nữa!

"Anh xứng để tôi thật lòng tin tưởng, không hề giữ lại mà nói hết với anh sao?! Anh không xứng! Lục Ngộ Hàn có thể cho tôi tín nhiệm cùng trợ giúp, anh có thể cho tôi cái gì?! Vô tận nghi kỵ cùng thương tổn, tên đàn ông cặn bã như vậy, dựa vào cái gì đáng để tôi tín nhiệm?!" Hạ Nhất Nhiễm bén nhọn phản bác, cô hiện tại không rảnh cùng anh lý luận, chỉ lo lắng bị Đổng lão phu nhân phát hiện chân tướng.

Lời của cô, gằn từng tiếng như quất roi vào tim anh.

Làm một người đàn ông mà nói, người phụ nữ mình yêu thương đối với chính mình không tín nhiệm, không ỷ lại, đây là một loại bi ai to lớn!

"Đường Hạo Nam, chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì nữa, tôi hy vọng, chuyện của tôi anh hãy mặc kệ!" Cô đẩy anh ra, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Em không nói cho anh biết, anh sẽ không đi điều tra sao?!" Anh trừng mắt nhìn bóng lưng cô, tức giận quát, nghĩ đến đứa bé năm đó, lòng như đao cắt!

Hạ Nhất Nhiễm xoay người, toàn thân lạnh lùng, "Anh điều tra thì lại thế nào? Đừng nói cho tôi, anh lại vẫn đối với tôi dư tình chưa dứt! Nói trắng ra thì, anh không phải quá ích kỷ sao? Anh chỉ mong sao tôi không yêu người khác, đời này chỉ yêu một người là anh! Bởi vì anh kiêu ngạo, tự đại, anh chịu không được chuyện tôi gả cho người khác! Anh để ý vĩnh viễn đều là cảm thụ của chính mình!"

Nếu không phải nể tình anh vì chính mình đỡ một viên đạn, cô thực chẳng muốn nói với anh những thứ này!

Cô ném ra những lời này, cũng không quay đầu lại đã đi rồi.

Sau cửa sổ của lâu đài cổ, Đổng Hưng Diễn vừa thưởng thức rượu đỏ vừa nhìn một màn này, híp con ngươi, khóe miệng hơi cong lên.

...

Tiệc tối ở lâu đài cử hành vào buổi tối, Hạ Nhất Nhiễm thay lễ phục cao cấp được thiết kế riêng tham dự, bạn nam đi kèm là Đổng Hưng Diễn.

Anh ta mặc một bộ áo đuôi tôm màu đen, khí chất không tầm thường, cùng cô sánh vai xuất hiện trong tầm mắt mọi người, thu hút không ít ánh mắt.

Hạ Nhất Nhiễm mấy năm nay rất bận rộn, có rất ít người nhận ra cô, càng không biết quan hệ giữa cô cùng Đường Hạo Nam.

Trong đại sảnh yến hội linh đình, dàn nhạc violon đang diễn tấu một khúc nhạc lãng mạn, một đôi khách quý một đường đi xuống sảnh chính, Đường Hạo Nam kéo An Nhiên mặc toàn thân lễ phục lộ vai hồng nhạt từ trên lầu đi xuống, cũng là kinh diễm toàn trường.

"Các vị, Đường tiên sinh chính là cổ đông lớn nhất của trang viên Kiehl chúng ta!" Trên thảm đỏ, người chủ trì Anh ngữ lưu loát, giới thiệu Đường Hạo Nam.

Hạ Nhất Nhiễm có phần bất ngờ, anh vậy mà lại là chủ nhân chính của trang viên tại Provence này.

"Chúc các vị đêm nay vui chơi tận hứng!" Đường Hạo Nam nâng sâm banh, thân sĩ nói, ánh mắt quét về phía Hạ Nhất Nhiễm, lại tự nhiên rời đi.

Cô không biết, anh lúc trước chính là vì cô mới mua tòa trang viên này, vẫn lại là chuyện sáu năm trước, bó hoa Lavender đem về cho cô, cũng là từ nơi này mang về.

Ảo tưởng tương lai đưa cho cô cả một cánh đồng hoa dỗ cô vui vẻ.

Khi đó cũng chưa từng quên qua, cô lúc ở trung học liền mê luyến nước Pháp, sau đó thi vào đại học chính là chuyên ngành tiếng Pháp, nhớ rõ trước khi cô thi vào đại học đã hứa hẹn với cô, nếu cô thi đậu, anh tương lai nhất định tặng cho cô một cánh đồng hoa.

Đã nhiều năm như thế, cô khẳng định là quên rồi.

"Oa... Trước anh cũng chưa nói cho em biết, anh là Đại Cổ Đông của nơi này!" Bình yên nhỏ giọng nói, Đường Hạo Nam mím môi, "Đây chỉ là một trong những sản nghiệp mà tôi đầu tư, cực kỳ bình thường, không cần thiết phải nói ra hết với em."

An Nhiên le lưỡi.

Cô theo bản năng ở trong đám người tìm kiếm, rất nhanh liền phát hiện một người phụ nữ làm cho người ta kinh diễm.

Một người phụ nữ có mái tóc uốn xoăn buông xõa, trên người tỏa ra khí chất phi thường, mặc lễ phục hoa mỹ màu xanh, váy cúp ngực, lộ ra đôi vai gầy yếu, cùng xương quai xanh quyến rũ.

Lúc nói chuyện với mọi người, mặt lộ vẻ cười nhẹ nhàng, khí chất bình tĩnh, lễ phép cùng hàm dưỡng, tự
nhiên mà lộ đầy khí tràng, đều là những khí chất mà một cô gái trẻ như cô cực kỳ hâm mộ. Cô gái đó nhất định là người có chuyện xưa đi?

An Nhiên nhìn lại Đường Hạo Nam bên cạnh, nhìn đến anh trong nháy mắt đó cũng làm cho người ta cảm giác kinh diễm, rồi sau đó là thâm trầm.

Người có chuyện xưa mới có hương vị, người đàn ông có chuyện xưa, trong lòng hẳn không dễ dàng mở lòng với người khác, càng là như thế, cô càng muốn đi vào, tìm hiểu mọi chuyện...

Hạ Nhất Nhiễm không nhìn Đường Hạo Nam bọn họ liếc mắt một cái, coi như không có sự tồn tại của anh.

Đổng Hưng Diễn mời cô khiêu vũ, cô không cự tuyệt.

"Nhìn em có vẻ có tâm sự, có phải đang lo lắng Nini không?" Đổng Hưng Diễn nhẹ giọng hỏi, bởi vì có tiếng nhạc, anh ta cúi đầu, dán tại bên tai cô hỏi.

Nhắc tới Nini, Hạ Nhất Nhiễm liền khẩn trương rồi.

"Đúng vậy, tôi lo lắng con bé nhớ tôi, lần này rời xa con bé lâu như thế, trong lòng không nỡ." Cô lấy giọng điệu thành khẩn trả lời, trong lòng lo lắng lại là một chuyện khác.

"Muốn anh để cho người của anh giúp em không?" Đổng Hưng Diễn nhẹ giọng hỏi, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng lắc đầu.

"Không cần anh cả." Cô vội vã cự tuyệt, bản nhạc kết thúc, buông lỏng eo Đổng Hưng Diễn ra, bị anh ta kéo ra khỏi sàn nhảy, người hầu bưng tới rượu đỏ, hai người mỗi người cầm một ly.

Hạ Nhất Nhiễm thừa dịp lúc Đổng Hưng Diễn cùng người ta trò chuyện, một người bưng ly rượu đi ra ban công, từ trong túi xách lấy điện thoại ra, vẫn không có tin tức từ Lục Ngộ Hàn, cũng không biết kết quả DNA có thể bị bóp méo hay không.

Cô từ từ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, điều tiết cảm xúc chính mình.

Có lẽ, sự thật sớm hay muộn cũng bị để lộ đi.

"Đổng phu nhân, xin chào..." Một mùi rượu nồng nặc truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm xoay người, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng ở phía sau mình, tuổi tác đã hơn năm mươi, bụng bia khệ nệ đi tới, nhìn cô, vẻ mặt cười quỷ dị.

"Ngài là...?" Hạ Nhất Nhiễm phòng bị nhìn ông ta, người biết cô là con dâu Đổng gia không nhiều lắm.

"Ha, tôi là bạn của Đổng lão phu nhân, hôm nay ở trong điện thoại cùng Đổng lão phu nhân vẫn nhắc qua đến cô." Người đàn ông kia nói, đưa danh thiếp đến, Hạ Nhất Nhiễm nhận lấy danh thiếp.

Người này lai lịch không nhỏ, là cố vấn một công ty đầu tư rất có tiếng ở Đông Nam Á.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn danh thiếp, lại nghe nói ông ta quen biết Đổng lão phu nhân, khách khí bắt tay với ông ta, "Uông tổng, hân hạnh."

"Đổng phu nhân thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, quả nhiên, trăm nghe không bằng một thấy, tôi tại Đông Nam Á thường nghe người ta nhắc tới cô!" Uông tổng vội vàng khen tặng nói, Hạ Nhất Nhiễm cười cười, khiêm tốn lắc đầu.

Cùng ông ta uống ly rượu, đầu có phần choáng quáng, cô nghĩ muốn trở về phòng nghỉ ngơi.

Đường Hạo Nam tìm thật lâu, không phát hiện tung tích Hạ Nhất Nhiễm, gặp Đổng Hưng Diễn còn đang ở đây, anh có phần không hiểu.

Bỏ lại An Nhiên, lén lút đi tìm rồi.

"A... Không cần... Uông... Tôi..."

Cửa phòng khép hờ, từ bên trong truyền đến giọng dịu dàng mềm mại, âm thanh kia là quen thuộc như vậy, Đường Hạo Nam sửng sốt, mạnh đẩy cửa ra, liền nhìn đến trên giường lớn phong cách Châu Âu, người phụ nữ mặc váy dài lụa mỏng màu xanh bị một người đàn ông đầu hói mập mạp đè ở dưới thân.

"A! Oa...!"

Người đàn ông trung niên ăn đau thét chói tai, nháy mắt tiếp theo, ông ta bị Đường Hạo Nam kéo dậy ném ra khỏi phòng, sau đó cửa gỗ dày nặng bị đóng sầm lại!

Đổng Hưng Diễn đứng ở góc khuất cuối lối đi nhỏ, nhìn một màn này, vẻ mặt phức tạp.

"Khó chịu... Tôi... Ưm..." Hạ Nhất Nhiễm nằm trên giường lớn, đôi má đỏ hồng, hai môi sưng đỏ, váy lụa mỏng trên người có chỗ đã bị xé thành mảnh nhỏ, Đường Hạo Nam nhớ lại hình ảnh vừa rồi cô bị người ta đè ở dưới thân, nhất thời nổi giận.

Một tay lấy cô đè ở dưới thân.

"Hạ Nhất Nhiễm! Em liền bụng đói ăn quàng như thế sao?! Lão già bụng phệ em cũng muốn?!" Đường Hạo Nam trừng mắt nhìn cô, tức giận quát, Hạ Nhất Nhiễm híp con ngươi, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, có phần mơ hồ, nhưng mà, xác định là anh.

"Nói chuyện với em! Ưm..." Nhìn dáng vẻ cô kiều mị quyến rũ như vậy, Đường Hạo Nam ghen tuông quá mức lại quát lên, còn đang nói dở, cô vậy mà lại ngẩng đầu, chủ động hôn anh, hai tay ôm chặt cổ anh, đưa anh hướng tới chính mình đè xuống.

Đường Hạo Nam chưa từng được cô chủ động cùng nhiệt tình như vậy, cảm thấy không thích hợp, nhưng sự nhiệt tình của cô, đã khiến anh không nghĩ được nhiều như vậy, từ bị động sang chủ động, xé rách váy lụa trên người cô, bàn tay lớn làm càn vuốt ve trên da thịt bóng loáng kiều mị của cô.

Hạ Nhất Nhiễm ở dưới thân anh ngọ nguậy, toàn thân như hỏa thiêu, hít vào thật sâu hương vị hormone nam tính trên người anh.

Giống như hương vị kia có thể xua tan dục hỏa trong cơ thể cô vậy.

Cô bị hành hạ đến sắp khóc, "Muốn em... Em khó chịu..." Cô khóc kêu hô, nước mắt chảy ra, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa, chọc người thương tiếc.

Đường Hạo Nam tim từng trận kích động, "Đáng chết! Em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!" Một tia lý trí, dạy anh hoàn hồn, nhìn kỹ mặt cô đỏ hồng gần như muốn rỉ máu, hơi thở gấp gáp nặng nề hỏi.

"Nhanh... Ưm..." Cô lại hướng tới anh vươn qua, thân thể mềm nhũn không xương, quấn chặt lên thân hình cường tráng.

Vote cho sử chăm chỉ của tui đi ^^

Mọi người ngủ ngon nha~~~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện