Hạ Nhất Nhiễm mơ mơ màng màng cuộn mình trên sofa ngủ quên, vẫn là William nửa đêm tỉnh lại, tìm một tấm thảm choàng ở trên người Hạ Nhất Nhiễm.
"Anh Hạo Nam..." Trên người mạnh trầm xuống, xúc cảm mềm mại để cho khóe miệng Hạ Nhất Nhiễm không tự giác cong lên, chậm rãi mở mắt ra, mới phát hiện chính mình là mơ mộng đẹp, trong mộng toàn bộ khó khăn này đều không có xảy ra, cô cùng anh Hạo Nam còn đang sống những ngày tháng vô ưu vô lự.
"William, sao sớm như thế đã chạy đến rồi?" Hạ Nhất Nhiễm ôn nhu hỏi, vươn tay sờ sờ đầu William, rất cẩn thận đem cảm xúc chính mình đều đã che giấu thật tốt.
"Mẹ nhớ cha rồi sao?" William bình thường không nói lời nào, vừa nói luôn luôn gãi đúng chỗ ngứa, Hạ Nhất Nhiễm vươn tay đem William ôm vào trong ngực. "Con có nhớ cha hay không."
"Nhớ." Cậu bé nói như đinh chém sắt, tuổi còn nhỏ, đã có khí thể mạnh mẽ vang dội như cha mình.
Chậm rãi thở dài một hơi, Hạ Nhất Nhiễm đã không có biện pháp nói thêm gì đi nữa, cảm giác nhớ nhung như là sóng biển một dạng, mắt thấy muốn đem kiên cường của cô đánh nghiêng, nhất là sau khi biết Đế Cảnh đã xảy ra chuyện như vậy, cô luôn một mực lo lắng an nguy của anh Hạo Nam.
Anh hiện tại sống thế nào, có tốt hay không, ở nơi nào rồi?
"Mẹ, người vào phòng ngủ cùng con và Nini đi." William mời, Hạ Nhất Nhiễm vui vẻ đồng ý.
Ngủ ở bên người hai bảo bối, cố ít nhất cũng bớt miên man suy nghĩ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Nhất Nhiễm bị tiếng đập cửa rầm rầm gọi tỉnh, cô vốn là đề phòng nhìn xuyên qua mắt mèo chống trộm để xem người bên ngoài, lúc nhìn đến người ngoài cửa là Hạ Cận Nghiêu, mới mở cửa phòng.
"Tới sớm như thế, có phải quấy rầy đến chị nghỉ ngơi rồi không.
"Tôi đã thức dậy rồi." Hạ Nhất Nhiễm đem anh ta mời vào cửa, anh ta tới nhất định là có chuyện gì.
"Tôi mang chị đi bệnh viện, anh ấy hiện tại đang ở bệnh viện, hai người các người từ từ nói chuyện."
"Sao anh ấy lại ở bệnh viện?" Vừa nghe nói Đường Hạo Nam hiện tại ở bệnh viện, Hạ Nhất Nhiễm luống cuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ở bệnh viện đã bao lâu rồi, có nghiêm trọng không, là bị bệnh hay là bị thương.
"Cái này chờ chị đến bệnh viện liền biết, chị đem Nini cũng mang đến đi, thuận tiện kiểm tra một chút, còn về William để tôi trông chừng cũng được."
Sau khi xác định hành trình, Hạ Nhất Nhiễm ôm Nini đi theo Hạ Cận Nghiêu đi bệnh viện, lúc xuống xe cô dặn William phải nghe nói, liền mang theo Nini thẳng đến phòng bệnh Đường Hạo Nam.
Đứng ở cửa phòng bệnh, Hạ Nhất Nhiễm mới phát hiện lòng bàn tay chính mình đã chảy đầy mồ hôi, khẩn trương không chịu nổi.
Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Nhiễm đẩy cửa ra.
"Đến đây." Đường Hạo Nam buông máy tính trong tay ra, mặc lên người toàn thân đồ bệnh nhân, nhưng không ảnh hưởng khí chất của anh.
Hạ Nhất Nhiễm còn không có mở miệng, đáy mắt cũng đã tràn đầy nước mắt, cô không muốn ở trước mặt Đường Hạo Nam biểu hiện quá yếu ớt, vội vàng xoay người sang chỗ khác lau nước mắt.
"Sao lại khóc rồi." Từ trên giường bệnh nhảy xuống, ngực đau đớn để cho Đường Hạo Nam nhơi nhíu mày, người đã đến phía sau Hạ Nhất Nhiễm, hai tay vòng qua eo Hạ Nhất Nhiễm, gắt gao đem Hạ Nhất Nhiễm ôm vào trong ngực.
"Đường Hạo Nam! Anh là tên lừa đảo xấu xa! Anh gạt em!" Phía sau ôm chặt như vậy, xúc cảm dày rộng để cho Hạ Nhất Nhiễm cảm xúc vẫn áp lực ầm ầm sụp đổ, nước mắt lã chã rơi, chỉ là một lát, cũng đã lệ rơi đầy mặt.
"Anh sai rồi." Nước mắt Hạ Nhất Nhiễm một giọt hai giọt nhỏ tại trên mu bàn tay của anh, thật giống như Axit Sunfuric, đang ăn mòn đến trong lòng hắn, để cho tim anh như bị dao cắt.
"Anh sai rồi! Anh luôn nói một câu anh sai rồi, hứa hẹn của anh đâu? Anh không phải đã nói phải tin tưởng em sao. Nhưng tại sao, tại sao anh không tin tưởng em! Anh không phải đã nói sau này sẽ không rời xa em, mặc kệ gặp phải chuyện gì đều do hai người chúng ta cùng đối mặt, kết quả đâu? Kết quả vẫn lại là một mình anh yên lặng gánh vác toàn bộ, tự cho là đúng thay em làm tốt toàn bộ lựa chọn!"
Đúng! Chính là như thế này, anh không hỏi qua cô, liền cho rằng cô không muốn cùng anh cùng chung hoạn nạn, liền một mình đem toàn bộ tài sản của mình chuyển tới tên cô, cô không cần! Cô không cần những thứ này, chỉ là tình yêu và cách nghĩ của anh chính là mỗi khi anh gặp phải chuyện gì, chưa từng để cô lựa chọn những thứ này!
"Nhiễm Nhiễm, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh thực là thảm hại, là anh cuồng vọng tự đại, cho nên mới bị người ta hãm hại, anh là sợ hãi em cùng các con bị liên lụy, cho nên mới không có nói cho em biết chân tướng." Đường Hạo Nam cuống quít giải thích, đem Hạ Nhất Nhiễm xoay người lại, mới nhìn đến cô đã khóc lem hết cả khuôn mặt, Hạ Nhất Nhiễm vừa khóc, vừa vươn tay che đi gương mặt khóc đến xấu xí của mình, lại vẫn đang không ngừng rơi nước mắt.
"Nhiễm Nhiễm, em nhìn anh đi." Anh cúi đầu hôn xuống nước mắt cô, hương vị chua sót kích thích sâu trong nội tâm của anh.
"Nhìn anh lại thế nào? Nhìn anh chết cũng sửa được tính khí cuồng vọng tự đại tự cho là đúng nói không giữ lời!" Đem hai tay từ trên gò má chuyển đi, lại vẫn đang giận lẫy nói nhảm, nhưng mà một đôi mắt khóc đến đỏ hoe cũng nhịn không được đánh giá cẩn thận Đường Hạo Nam. Anh xem ra giống như tiều tụy đi nhiều, cả người đều đã gầy xuống không ít. Ở trong ấn tượng của cô, anh trước kia xem ra luôn luôn tự tin, hăng hái cực kỳ mê người như vậy, nhưng mà anh lúc này lại mỏi mệt như vậy.
"Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi!" Gắt gao đem Hạ Nhất Nhiễm ôm vào trong ngực, một tiếng
xin lỗi, lại đủ để cho cô gái nhỏ xinh trong lòng khóc không thành tiếng.
"Cho nên? Bây giờ anh vẫn là muốn chính mình đối mặt toàn bộ, đem em đẩy đi sao?" Hạ Nhất Nhiễm chất vấn, giọng điệu đã không lạnh lùng như lúc mới vừa vừa đi vào phòng bệnh rồi.
"Anh đã đem Đế Cảnh chuyển tới danh nghĩa của em, nếu em cảm thấy được chính mình tinh lực đầy đủ mà nói, có thể giúp anh kinh doanh Đế Cảnh, như vậy, Hạ Cận Nghiêu cũng có thể thoải mái một chút. Anh tin tưởng em có thể, em đem công ty Hưng Á xử lý tốt như thế mà."
Anh cúi đầu, chóp mũi quanh quẩn hương thơm của cô, hô hấp quấn quanh cùng một chỗ, ánh mắt Đường Hạo Nam rất lâu không thấy nhiệt độ nổi lên tia nhu tình. Cả căn phòng tràn ngập hương vị thuốc sát trùng dường như trở nên mập mờ, Đường Hạo Nam ghé sát vào một chút, môi đỏ mọng giống như anh đào đã gần trong gang tấc, mắt thấy liền muốn hôn xuống.
Cửa phòng bệnh ầm một tiếng đẩy ra, Hứa Thành trong tay ôm một đống văn kiện gì đó, cúi đầu hấp tấp đi tới. "Tôi hỏi qua công nhân ở trang trại, tất cả bọn họ đều nói cùng ngày không biết đã xảy ra chuyện gì, có người ở ruộng đất ở trang trại phát hiện một chút vết máu, liền không có gì khác, nói cách khác, Đổng Hưng Á nếu đã chết mà nói, thi thể của anh ta đã bị người ra xử lý rồi. Nhưng tới cùng bị người nào xử lý không biết, chẳng qua đây coi như là một tin tức tốt, ít nhất xử lý tốt mà nói, phu nhân có thể không bị nghi ngờ gì." Hứa Thành phân tích xong, ngẩng đầu mới nhìn đến mặt Đường Hạo Nam đã đen như đáy nồi.
"A, phu nhân! Cô cũng ở trong này!" Hứa Thành kinh ngạc nói, còn chưa ý thức được chính mình đến quấy rầy chuyện tốt của Đường Hạo Nam, vẫn như cũ một lòng một dạ giải quyết chuyện Hạ Nhất Nhiễm.
"Phu nhân, cô ở đây thì tốt quá, cô có thể cùng tôi thuật lại tình huống cụ thể hôm đó không? Tôi cảm thấy cũng có khả năng là Đổng Hưng Á không chết, mang thương tích rời đi. Dù sao tôi có hỏi bóng gió qua, mọi người ở trang trại nói bên đó không có xảy ra chuyện gì, ngoại trừ phu nhân người đột nhiên đi mất, bọn họ còn tưởng rằng những vết máu là của phu nhân, cho rằng phu nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
"Không có khả năng, một cái lưỡi liềm sắc bén như vậy, tôi đã đâm mạnh vào sau lưng Đổng Hưng Á, anh ta không có khả năng sống sót." Lưỡi liềm vốn sắc bén hơn nữa lại to như vậy, Hạ Nhất Nhiễm cũng không tin là chính mình vận may như vậy.
"Người như vậy, chết cũng tốt, toàn bộ thế giới đều yên bình rồi." Đường Hạo Nam gần như là từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng,
Kỳ thật còn có một phần là đối với Hứa Thành thình lình xông tới mà bất mãn.
"Nhưng mà.. Đó cũng là một mạng người." Anh ta từng cứu cô cùng William, mà bây giờ cô lại tự tay giết anh ta, hằng đêm gặp ác mộng, cô cảm thấy trên tay mình dính đầy máu tươi tội ác, căn bản là không thể ngủ ngon.
Sau khi thuật lại chuyện đã trải qua với Hứa Thành, cô mới cùng Đường Hạo Nam đem Nini đến gặp bác sĩ tâm lí.
"Đứa bé bị kích thích rất lớn, mắc chứng tự bế cực kỳ nghiêm trọng, ở tuổi này, rất khó trị được bệnh này." Bác sĩ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhíu mày thật sâu, đầy đủ chứng minh độ khó của chuyện này, Hạ Nhất Nhiễm lòng cũng chìm xuống rồi.
"Vậy có thể chữa khỏi hay không." Nếu giết ân nhân cứu mạng mình, lại còn làm hại con mình tự bế cả đời, Hạ Nhất Nhiễm liền thật sự tan vỡ, tuy cô kiên cường, nhưng mà cũng không có năng lực chịu đựng lớn như vậy, có thể chịu đựng dày vò nội tâm lớn như vậy.
"Cái này... Vẫn có cơ hội, chứng tự bế của trẻ con, hơn phân nửa là vì bị bên ngoài kích thích, có khả năng là bởi vì cha mẹ của chính mình đánh nhau, cha ra tay đánh mẹ, hoặc gặp chuyện gì đáng sợ mới dẫn đến tình trạng hiện giờ, nếu tìm được nguyên nhân mắc bệnh thì rất dễ giải quyết, nhưng mà nếu nguyên nhân gây bệnh tìm không được mà nói, giải quyết càng phiền toái rồi. Loại cha mẹ không có trách nhiệm như các vị, đến việc con mình bị cái gì kích thích đều đã nói không được, làm sao giải quyết. Các người đã từng nghe một câu, ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông. Tôi chỉ có thể thử mở nút thắt một chút, có thành công hay không, vẫn là dựa vào đứa bé rồi." Bác sĩ nói chuyện không chút khách khí, Hạ Nhất Nhiễm nghe xong cúi đầu càng thêm tự trách, ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông, nhưng mà cho dù là nói ra nguyên nhân dẫn đến chuyện này thì thế nào?
Hạ Nhất Nhiễm trong lòng áy náy đối với Nini, trở nên trầm trọng hơn rồi.
"Các người ra ngoài đi, tôi muốn bắt đầu tiến hành trị liệu cho cô bé." Bác sĩ ra lệnh đuổi khách, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng cùng Đường Hạo Nam từ phòng trị liệu rời đi..
Nhìn đến con gái chính thành cái bộ dạng kia, lại thêm trạng thái Hạ Nhất Nhiễm cũng không tốt lắm, Đường Hạo Nam tâm tình cũng trở nên thêm áp lực.
"Không có việc gì, con gái của chúng ta cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì." Vươn tay đem Hạ Nhất Nhiễm ôm vào lòng, một câu, nhưng lại đem bất an của hai người càng lộ rõ.