Hãy nói Diêu Yến Huy phi thân rời khỏi Hỏa Long sơn trang, biết mấy mươi đại hán ấy chắc chắn không dám sinh lòng xấu xa, nên yên tâm không ẩn thân theo dõi nữa.
Lúc này vầng trăng đã ngả sang tây, xem ra đã gần hết canh năm, Diêu Yến Huy xuống khỏi Quân Sơn, mắt thấy Động Đình hồ dào dạt sóng xô, nghĩ đến chỉ còn một ngày mai là diện mạo mình sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục được nữa, bất giác dừng lại buông tiếng thở dài.
Đột nhiên, một tiếng thở dài não nuột từ bên phải vọng đến, nghe rất quen tai, bất giác thầm nhủ :
- “Ai mà lòng đầy nỗi niềm như mình thế nhỉ?”
Chàng quay đầu nhìn, chỉ thấy dưới một cây liễu cách khoảng năm sáu trượng có một thiếu nữ áo trăng đang đứng quay mặt ra hồ, hẳn là nàng cũng bị tiếng thở dài của mình kinh động, lúc này cũng quay đầu nhìn về phía mình.
Ánh trăng trong sáng soi lên mặt thiếu nữ, chỉ thấy nàng xinh đẹp tuyệt trần, mi thanh mục tụ, mũi thẳng môi hồng, má phấn da mượt, dáng người cân đối, đứng trước gió như tiên nữ giáng trần, Lạt Thủ Hằng Nga tuy cũng là người đẹp hiếm có, nhưng so với thiếu nữ này hãy còn kém xa.
Nhất là trên mặt thiếu nữ lúc này phủ lên một lớp sầu u oán, trông càng thêm diễm tuyệt lạ thường.
Diêu Yến Huy khi nhìn rõ diện mạo thiếu nữ, sửng sốt đến suýt kêu lên thành tiếng.
Thiếu nữ áo trắng ấy vừa thấy Diêu Yến Huy, “ủa” lên một tiếng, mặt liền hiện vẻ kinh ngạc, bỗng cắn răng, cất bước đi về phía chàng.
Diêu Yến Huy thấy thiếu nữ áo trắng đi về phía mình, bất giác giật mình, vội quay người bỏ đi.
- Khoan đi đã!
Chàng vừa đi được hai bước, bỗng nghe thiếu nữ áo trắng cất tiếng gọi, đành dừng bước quay người lại, nhìn nàng nói :
- Cô nương gọi tại hạ...
Bỗng nhận thấy không đúng, vội đổi miệng nói :
- Gọi bổn nhân chẳng hay có gì chỉ giáo?
Thật ra chàng không đổi miệng còn đỡ, chàng đổi miệng liền khiến đối phương sinh lòng hoài nghi.
Thiếu nữ áo trắng mặt bỗng hiện vẻ vui mừng, nhưng chỉ trong một thoáng, tha thướt đi đến chỗ cách Diêu Yến Huy chừng một trượng, đôi mắt trong sáng nhìn chốt vào khăn che mặt của Diêu Yến Huy, như muốn xuyên thấu qua mặt chàng.
Diêu Yến Huy thấy vậy rúng động cõi lòng, ngoẹo đầu nói :
- Cô nương nếu khống có việc gì, bổn nhân xin cáo từ!
Đoạn quay người toan bỏ đi.
Thiếu nữ áo trắng thấy vậy vội nói :
- Hãy khoan!
Diêu Yến Huy đành đứng bước quay lại nói :
- Cô nương có gì xin hãy nói mau, bổn nhân còn có việc cần làm đang chờ!
Chàng tuy nói vậy, nhưng lòng đang thầm suy tính.
Lúc này nàng đang đứng trước mặt, nhưng mình lại muốn trốn tránh, vì sao vậy? Câu trả lời vẫn là diện mạo của chàng, khiến chàng thẹn không dám gặp nàng.
Thiếu nữ áo trắng thấy chàng quay lại, cười não nề nói :
- Các hạ phải chăng là người áo trắng bịt mặt?
Diêu Yến Huy giật mình, vội phủ nhận :
- Bổn nhân không biết người áo trắng bịt mặt...
Thiếu nữ áo trắng tiếp lời :
- Cô nương sớm đã biết các hạ là người áo trắng bịt mặt, hà tất phải giấu giếm?
Diêu Yến Huy giật mình thầm nhủ :
- “Mình cải trang chỉ mới một ngày, sao nàng lại biết thế nhỉ?”
Thiếu nữ áo trắng thấy chàng trầm ngâm lặng thinh, thở dài não ruột nói tiếp :
- Các hạ mới thay áo trắng hồi sáng nay, có đúng không?
Diêu Yến Huy biết là người ta sớm đã biết rồi, giấu giếm nữa chỉ khiến người cười cho, đành gật đầu nói :
- Cô nương đã biết rồi, hà tất còn hỏi nữa?
Thiếu nữ áo trắng thở dài :
- Các hạ thật không nên đối xử với bổn cô nương như vậy!
Diêu Yến Huy biến sắc mặt, lạnh lùng nói :
- Xin thứ cho bổn nhân không hiểu ý cô nương!
Thiếu nữ áo trắng mắt hiện vẻ thê lương, thở dài nói :
- Bổn cô nương biết trong lòng các hạ đang căm hận bổn cô nương đã mấy lần không gặp nhau với các hạ.
Diêu Yến Huy lòng thầm rúng động, cố ra vẻ bình tĩnh nói :
- Hẳn là cô nương đã nhận lầm người rồi!
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu :
- Nếu các hạ không muốn nhận, bổn cô nương cũng không ép buộc.
Dứt lời bỗng quay người đi, đưa tay lên vuốt mặt, đôi vai nhẹ rung động.
Diêu Yến Huy thấy thiếu nữ áo trắng khóc, lòng hết sức xót xa, không nén được tiến tới một bước an ủi :
- Cô nương đừng buồn, bổn nhân quả thật không phải là người cô nương cần tìm...
Thiếu nữ áo trắng bỗng quay phắt lại quát :
- Im ngay!
Nàng mắt rực hàn quang, nhìn chốt vào khăn che mặt của Diêu Yến Huy, giọng u oán nói :
- Diêu Yến Huy, bổn cô nương hỏi các hạ, thật ra bổn cô nương đã đắc tội với các hạ lúc nào?
Diêu Yến Huy vội nói :
- Cô nương hiểu lầm rồi, bổn nhân không phải là Diêu Yến Huy.
Thiếu nữ áo trắng cười khảy :
- Diêu Yến Huy, các hạ đừng tự lừa dối mình, mặc dù các hạ che kín mặt, bổn cô nương vẫn nhận ra như thường.
Diêu Yến Huy lạnh lùng :
- Cô nương nói vậy thật quá võ đoán, bổn nhân nếu quả thật là Diêu Yến Huy, lẽ nào lai không biết cô nương.
Dứt lời quay người cất bước bỏ đi.
Thiếu nữ áo trắng mặt tái ngắt, lách người cản đường Diêu Yến Huy, quát :
- Sự việc chưa nói rõ ràng đã muốn bỏ đi, đâu dễ dàng vậy được!
Diêu Yến Huy lùi ra sau một bước nói :
- Theo cô nương thì phải thế nào mới rõ ràng?
Thiếu nữ áo trắng chau mày, não nề nói :
- Chỉ cần các hạ thừa nhận là Diêu Yến Huy, bổn cô nương sẽ cho các hạ đi ngay!
Diêu Yến Huy lòng hết sức rối rắm, đã không tỏ bày với đối phương, nhưng lại sợ gặp nàng... lòng rất mâu thuẫn, nghe vậy cố ý cười lạnh lùng nói :
- Bổn nhân không phải Diêu Yến Huy, làm sao mà thừa nhận được?
Thiếu nữ áo trắng bỗng trở nên hết sức bi thương, nước mắt chảy dài, khẽ thút thít nói :
- Các hạ không thừa nhận là Diêu Yến Huy cũng được, vậy là bổn cô nương đui mù, cứu lầm một người không biết...
Nhưng không nén nổi niềm bi thương trong lòng, nước mắt tuôn xối xả, nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa.
Diêu Yến Huy thấy vậy lòng hết sức xót xa, cơ hồ muốn lên tiếng thừa nhận, đôi mắt lộ ra ngoài khăn che mặt cũng đã rớm lệ, thở dài nói :
- Có thể là vị Diêu Yến Huy kia có nỗi khổ bất đắc dĩ, chẳng thể gặp nhau với cô nương cũng nên. Ôi! Đời người như là một giấc mơ, thấm thoát đã qua đi, cô nương hà tất đau buồn vì tình.
Thiếu nữ áo trắng bỗng ngừng khóc, chú mắt nhìn Diêu Yến Huy một hồi mới nói :
- Các hạ không phải là Diêu Yến Huy thật ư?
Diêu Yến Huy cắn răng gật đầu :
- Bổn nhân không phải Diêu Yến Huy!
Thiếu nữ áo trắng đảo tròn mắt :
- Vậy các hạ hẳn cũng có danh tính chứ?
Diêu Yến Huy cười ảo não :
- Cô nương chỉ cần nhớ chiêu bài này của bổn nhân là được rồi!
Thiếu nữ áo trắng nhẹ gật đầu :
- Các hạ đã không phải là Diêu Yến Huy, vậy có thể cho xem mặt thật chăng?
Trong lúc nói, đôi mắt sáng chằm chặp nhìn Diêu Yến Huy, ngập đầy vẻ cầu khẩn.
Diêu Yến Huy thật không muốn cho nàng nhìn thấy mặt thật, nhưng thấy vẻ mặt cầu khẩn của nàng, không nén nổi được đưa tay lên kéo khăn che mặt xuống...
Lập tức, một gương mặt vô cùng xấu xí hiện ra, thiếu nữ áo trắng kinh hoàng thét lên.
Diêu Yến Huy lòng hết sức không vui, lạnh lùng nói :
- Có phải cô nương khiếp sợ gương mặt của bổn nhân không?
Chàng đưa mắt nhìn thiếu nữ áo trắng, chỉ thấy vẻ mặt nàng hết sức nghiêm nghị, đang chằm chặp nhìn mình, bất giác lòng rúng động, vội che mặt lại nói :
- Cô nương biết bổn nhân hay sao? Ôi! Gương mặt của bổn nhân thật xấu khủng khiếp.
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu :
- Vẻ đẹp xấu bề ngoài chẳng có gì khác biệt, chỉ cần tâm tình thẳng thắn, giữ được lễ nghĩa liêm sỉ thì mới là cái đẹp thật sự.
Diêu Yến Huy phớt cười :
- Đa tạ cô nương an ủi!
Thiếu nữ áo trắng bỗng nghiêm mặt :
- Người và người đối xử với nhau là phải thành thật, mặc dù bề ngoài có sự khác biệt về đẹp xấu, nhưng tuyệt đối không nên vì diện mạo xấu xí mà tự ti mặc cảm, thẹn không dám gặp người, nghĩ như vậy thật là một sai lầm lớn. Một người có bề ngoài đẹp chưa chắc nội tâm cũng đẹp, thậm chí với gương mặt đẹp mà lại gây ra nhiều chuyện xấu xa. Trái lại, một người có gương mặt xấu mà nội tâm lại rất đẹp...
Diêu Yến Huy biết đối phương định dùng lời nói buộc mình thành thật tỏ bày, lòng tuy hết sức cảm động, nàng không hề vì gương mặt xấu xí mà khinh khi mình, nhưng mình thật không thể nhận nhau với nàng lúc này.
Nên thiếu nữ áo trắng chưa dứt lời, chàng đã cảm động nói :
- Cao luận của cô nương thật khiến tại hạ khai thông tư tưởng, đại đức mai này hẵng đáp tạ, giờ xin cáo biệt!
Đoạn vòng tay xá dài, quay người cất bước bỏ đi.
Thiếu nữ áo trắng không cản ngăn nữa, nàng nhìn theo bóng lưng Diêu Yến Huy, thâm ý nói :
- Những mong khi nào các hạ giác ngộ được đạo lý trong ấy, hãy trở lại gặp bổn cô nương!
Vầng thái dương đã mọc lên ở phương đông, bầu trời quang đãng, không khí trong mát, thiếu nữ áo trắng đứng bên bờ hồ Động Đình, mắt nhìn những ngư thuyền lũ lượt ra khơi, lẩm bẩm :
- Thảo nào chàng không muốn gặp mình, thì ra là vì diện mạo bị hủy. Ôi! Diêu Yến Huy hỡi, tuy chàng khăng khăng phủ nhận không phải là Diêu Yến Huy, nhưng dáng người là khuôn mặt chàng không thể nào dấu nổi Bạch Ngọc Yến này...
Ôi! Bạch Ngọc Yến hỡi! Mặc dù trong lòng ngươi yêu chàng, yêu đến điên cuồng, nhưng hồi mấy tháng trước lại lạnh nhạt với người ta; chẳng trách người ta càng không dám nhận nhau...
Thiếu nữ áo trắng không cầm lòng được, nước mắt lại tuôn trào.
Hồi nữa năm trước ở Thái Bình quan, nàng đã cứu Diêu Yến Huy mang đi chữa trị tẩu hỏa nhập ma cho chàng mười mấy ngày gần gũi bên nhau, nàng đã săn sóc chàng hết sức chu đáo, nhưng thái độ lại lạnh như băng sương, đó là vì nàng nhận thấy Lạt Thủ Hằng Nga đã liều mạng vì chàng, chứng tỏ quan hệ hai người hẳn rất mật thiết, nên nàng không xen vào quấy nhiễu.
Mặc dù hình bóng của Diêu Yến Huy in sâu trong lòng nàng, không thể nào quên, không thể nào xóa đi được, và ngày một sâu đậm hơn.
Nhưng giờ đây diện mạo chàng đã bị hủy, không muốn nhận nhau, lần sau gặp lại cũng chưa chắc chàng có thể hồi tâm chuyển ý thẳng thắn nhận nhau.
Thiếu nữ áo trắng Bạch Ngọc Yến nước mắt ràn rụa, bỗng cắn răng, lại lẩm bẩm :
- Mình quyết đi theo chàng tận chân trời góc biển, cho đến khi nào chàng hồi tâm chuyển ý mới thôi!
Bỗng như nhớ đến điều gì đó, mặt hiện lên vẻ vui mừng.
- Sư phụ chẳng từng nói có một món chí bảo Ngọc Long Huyết Bôi, bỏ Tuyết Chi vào hòa hợp có thể trị liệu diện mạo là gì?
Đúng rồi, mình phải gắng sức đi tìm hai món ấy trước, hồi phục diện mạo cho chàng, không chừng nhờ vậy mà chàng yêu mình cũng nên.
Bạch ngọc Yến bỗng đỏ mặt, tung mình phóng đi.
Hãy nói Diêu Yến Huy sau khi rời khỏi Bạch Ngọc Yến, mang theo nỗi lòng trĩu nặng trở về khách điếm, nằm ngay lên giường, nhưng hai mắt mở thao láo, mồ hôi như hạt đậu chốc chốc lại tuôn ra.
Lúc này trời đã sáng, điếm tiểu nhị mang khăn và nước rửa mặt đến, đứng ngoài gõ cửa, nhưng Diêu Yến Huy chẳng thèm đếm xỉa đến.
Điếm tiểu nhị gõ cửa một hồi, thấy không có phản ứng, ngỡ khách chưa thức nên bỏ đi.
Diêu Yến Huy nằm trên giường, lòng xoay như đèn kéo quân, lần lượt nhớ lại những cảnh ngộ đã qua... ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Bỗng, một hồi tiếng gõ cửa khiến chàng giật mình thức giấc, ngỡ lại là điếm tiểu nhj, nhưng nghe tiếng nói thì không phải, vội ngồi bật dậy ra mở cửa.
Thì ra là gã khiếu hóa hôm qua, y vừa vào phòng liền quỳ xuống nói :
- Bẩm cáo chí tôn, khi nãy có huynh đệ trong bang ở ngoài thành trông thấy một thư sinh anh tuấn đi về phía nam..
Diêu Yến Huy liền phấn chấn tinh thần, vội khoát tay nói :
- Hãy theo dõi tiếp, ta sẽ đến ngay!
Gã khiếu hóa lạy một lạy, đứng lên quay người lui ra khỏi phòng.
Diêu Yến Huy vội gọi điếm tiểu nhị đến, sửa soạn xong, cũng chẳng màng ăn sáng, bước nhanh đi về phía thành nam, vừa đến cổng thành đã thấy gã khiếu hóa ấy ngồi xổm bên lề đường, vội đi đến bên y khẽ hỏi :
- Có tin gì không?
Gã khiếu hóa chỉ tay ra ngoài thành, khẽ đáp!
- Đã đi ra ngoài thành rồi.
Diêu Yến Huy nghe lòng trĩu xuống, vội đi nhanh ra ngoài thành.
Lúc này đã gần giờ ngọ, nguồn tin người áo xanh bịt mặt đại phá Hỏa Long sơn trang đêm qua đã được mấy mươi đại hán nọ đồn khắp phụ cận Nhạc Dương, nên Diêu Yến Huy đi đến đâu, dân chúng đều nhìn chàng với ánh mắt cảm kích.
Nhưng lúc này chàng đang nóng lòng tìm kiếm nghĩa huynh, cũng chẳng màng đên sự việc ấy, sải bước đi đến ngoài thành không xa, đứng lại quay nhìn tứ phía.
Chỉ thấy trên đường người qua kẻ lại, nhưng không có nghĩa huynh.
Diêu Yến Huy hết sức thất vọng, lòng mỗi lúc càng thêm trĩu nặng. Hôm nay đã là Trung Thu, cả đời hạnh phúc của chàng hoàn toàn cậy vào hôm nay, cũng có thể nói là nửa ngày, vì lúc